Nháy mắt, Bạch Nhạc lập tức hồi thần, đây mới thực sự là lực lượng thuộc về Thanh Vương.
Mà loại lực lượng này, căn bản không phải công pháp huyền môn, mà là ma công chân chính!
Nói cách khác, vị Thanh Vương kia căn bản không phải người trong chính đạo, mà là một vị tông sư ma đạo!
Lúc này hồi tưởng lại lời Ngô Tuyết Tùng nói khi trước, trong lòng Bạch Nhạc càng thêm kinh ngạc.
Ngô Tuyết Tùng vốn là hoàng tử Đại Càn Vương Triều, lại trăm phương ngàn kế muốn thu lấy Thanh Vương bí tàng, được đến Thanh Vương Kiếm, tự nhiên không khả năng ngay cả Thanh Vương là ma tu đều không biết.
Như vậy giải thích duy nhất chính là, vì Thanh Vương truyền thừa, Ngô Tuyết Tùng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng phản bội Tiên Du Kiếm Cung!
Đổi thành người khác chưa hẳn đã có lá gan này, nhưng Ngô Tuyết Tùng lại khác!
Hắn vốn là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, một khi được đến Thanh Vương truyền thừa liền có thể trực tiếp được phong Thanh Vương, thực sự trở thành Vương của Đại Càn Vương Triều!
Phải biết, thiên hạ này tuy lấy chính đạo làm đầu, nhưng Đại Càn Vương Triều chính là ngoại lệ duy nhất.
Hoàng quyền trên hết, ở trong mắt Đại Càn Vương Triều, căn bản không phân thành chính đạo hay ma tu gì cả, loại lực lượng nào có thể giúp cho bọn hắn củng cố hoàng quyền, bọn hắn liền nguyện ý tu luyện loại công pháp đó!
Mấy năm qua, mặc dù bởi vì ma đạo bị Đạo Lăng Thiên Tông áp chế, trong hoàng thất Đại Càn đã hiếm có người tu hành ma công, song không phải là hoàn toàn không có.
Trên thực tế, Ung Châu do Đại Càn Vương Triều khống chế cũng là nơi duy nhất trong chín châu mà ma tu có thể quang minh chính đại xuất hiện.
Dù là Đạo Lăng Thiên Tông, do nguyên nhân nào đó, đối cái điều này cũng phải ngấm ngầm mặc nhận.
Như thế, mặc dù Ngô Tuyết Tùng phản bội Tiên Du Kiếm Cung, nhưng lấy thân phận Thanh Vương của hắn, chỉ cần trả ra một ít đại giá liền đủ để hóa giải lửa giận từ Tiên Du Kiếm Cung.
Bản thân điều này kỳ thực không có gì, Ngô Tuyết Tùng là đệ tử Tiên Du Kiếm Cung hay Thanh Vương Đại Càn Vương Triều đều chẳng liên quan gì tới Bạch Nhạc cả.
Nhưng như vậy đồng nghĩa với, ngay từ mới đầu, những lời Ngô Tuyết Tùng nói với Bạch Nhạc đều là dối trá.
Cái gì mà Tiên Du Kiếm Cung mới là chốn đi về thích hợp nhất của Bạch Nhạc, hết thảy đều là nói nhảm bậy bạ, sự thực là, rất có thể ngay từ đầu Ngô Tuyết Tùng đã sẵn sàng tính toán diệt khẩu!
Nghĩ rõ ràng điểm này, Bạch Nhạc càng không rét mà run!
Người như thế, tâm cơ lại quá thâm trầm, nếu không phải gặp được quá nhiều ngoài ý trong lăng tẩm Thanh Vương, trong lòng Bạch Nhạc sớm có lưỡng lự, sợ rằng đến chết đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là... Dù nghĩ thông lại đã sao?
Ngay cả tay cầm Côn Ngô Kiếm đều không thể lay động Thanh Vương Kiếm, Bạch Nhạc còn cách gì nữa đây.
Đương nhiên, thế không có nghĩa Côn Ngô Kiếm không bằng Thanh Vương Kiếm, mà là bởi vì Côn Ngô Kiếm nhận chủ, bây giờ ở trong tay Bạch Nhạc căn bản không vung ra được uy lực chân chính, mà Thanh Vương Kiếm lại là trung tâm khống chế toàn bộ Thanh Vương Điện, thậm chí là toàn bộ lăng tẩm Thanh Vương, có thể triệt để triển hiện ra hết uy lực.
Rõ ràng tìm được then chốt, thậm chí Bạch Nhạc có thể đoán được, chỉ cần hủy diệt Thanh Vương Kiếm, liền có thể phá hỏng toàn bộ đại trận trong lăng tẩm Thanh Vương, rời khỏi Địa Cung.
Nhưng mà... Thanh Vương Kiếm gần trong gang tấc, ngươi lại không cách nào làm gì được nó.
Dù là Bạch Nhạc, khắc này đều không khỏi sinh ra mấy phần tuyệt vọng.
…
Tay nắm bình ngọc chứa hồn huyết của Ngô Tuyết Tùng, Bạch Nhạc đã đứng ở đó gần nửa canh giờ.
Chỉ dựa vào lực lượng bản thân, căn bản không cách nào lay động Thanh Vương Kiếm, càng không cách nào rời khỏi lăng tẩm Thanh Vương.
Bây giờ đối với Bạch Nhạc mà nói, muốn rời đi, tựa hồ chỉ có một cách duy nhất, đó chính là dùng hồn huyết trong tay, làm theo Ngô Tuyết Tùng phân phó, nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm, như thế liền có thể khiến cho Thanh Vương Kiếm nhận chủ, mượn tay Ngô Tuyết Tùng rời khỏi chỗ này.
Còn về đợi khi Ngô Tuyết Tùng được đến Thanh Vương Kiếm, liệu có diệt khẩu hay không, có nảy sinh nguy hiểm khác hay không, giờ tựa hồ đã không cố được quá nhiều.
Tô Nhan ở ngay bên ngoài, hơn nữa tình hình càng lúc càng chuyển biến xấu.
Chính như câu uống độc giải khát, đến thời khắc sống còn, dù biết rõ đặt trước mặt là ly rượu độc, lại cũng chỉ còn cách trước uống vào rồi tính.
Nghĩ đến hứa hẹn với Tô Nhan, Bạch Nhạc hạ quyết định, ngón tay đẩy ra nắp bình, lần nữa bước tới Thanh Vương Kiếm.
Nhưng mà, ngay chớp mắt khi Bạch Nhạc đi tới bên cạnh long ỷ, một trận chấn động kịch liệt chợt ập tới, phảng phất như địa chấn trời long đất lở, trọn cả Thanh Vương Điện, không, phải nói là trọn cả lăng tẩm Thanh Vương đều theo đó run rẩy.
...
Ùng ùng!
Nháy mắt, toàn bộ thông đạo dưới lòng đất đột nhiên sụp xuống, nơi cửa vào Địa Cung bỗng chợt bốc lên một mạt quang mang màu xanh ghê rợn, xuyên thấu tầng tầng trở ngại, trực tiếp vút lên trời cao!
Từ khoảnh khắc mạt thanh quang kia xuất hiện, đến chiếu rọi cả phiến tinh không, vẻn vẹn chỉ trong không đến ba nhịp thở ngắn ngủi!