Đối phương có thể bố trí một Thanh Vương Lăng như này, lại vượt qua được khoảng thời gian mấy nghìn năm mà sống đến hiện tại, xem như cũng đã xứng đáng với hai chữ bất tử rồi.
Trong lòng Bạch Nhạc vô cùng kiêng dè đối với Thanh Vương, nhưng hắn không thể không thừa nhận, dựa vào chút thực lực này của mình, muốn đối phó với Thanh Vương chỉ sợ là chẳng có kết quả tốt lành gì.
Có lẽ ở một trình độ nào đó, bản thân hắn thật sự có thể uy hiếp được Thanh Vương, nhưng nếu muốn đọ đến cùng, thì người chết chắc chắn là hắn.
Cho dù có đồng quy vu tận thì cũng không phải là chuyện mà Bạch Nhạc muốn.
Bạch Nhạc trước giờ không phải kiểu cứng đầu cứng cổ, chỉ cần đừng đụng vào giới hạn của hắn, tạm thời làm ra những việc nhượng bộ một chút cũng chẳng có gì không được, nếu không hắn cũng không vì nghe sự sắp xếp của Ngô Tuyết Tùng mà xuất hiện ở đây.
Lông mày Bạch Nhạc khẽ nhướng, hắn đổi sang dáng vẻ cung kính, nói:
- Tiểu tử chỉ là muốn tìm đường sống mà thôi, Thanh Vương có lời gì cứ việc nói rõ.
Thanh Vương vô cùng hài lòng với thái độ của Bạch Nhạc, chậm rãi nói:
- Muốn sống cũng không khó, chỉ cần ngươi làm theo lời dặn dò của bản vương, bản vương không những không làm hại ngươi mà còn đưa ngươi ra ngoài an toàn, còn tặng ngươi một cuộc sống khó có được được.
Nói đến đây, trong giọng của Thanh Vương lộ ra mấy phần kiêu ngạo:
- Bản vương được mệnh danh là Thanh Vương Bất Tử, tách biệt với Thanh Châu, mặc dù bại dưới tay của Đạo Lăng thánh nữ nhưng đương nhiên cũng lưu lại không ít bảo vật. Những thứ bên ngoài mà lúc trước ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là những món đồ chơi để che tai mắt người bên ngoài mà thôi, sao có thể là kho báu bí mật của bản vương được?!
- Bạch Nhạc, chỉ cần người làm theo lời dặn dò của bản vương, khi bản vương thoát được khổ nạn thì Thanh Vương Bí Tàng sẽ tặng cho ngươi, thế nào?
Bạch Nhạc nghe nhắc đến Thanh Vương Bí Tàng cũng không có chút dao động nào, chỉ là vẫn cẩn trọng như cũ, hỏi:
- Không biết Thanh Vương có yêu cầu gì, xin mời nói ra!
- Rất đơn giản.
Thanh Vương trầm giọng, nói:
- Bổn vương muốn ngươi nghĩ cách dụ tên hoàng tử của hoàng thất Đại Càn vào đây, để hắn nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm.
- Thanh Vương, Thập Tam hoàng tử không phải đã mang hồn huyết đến rồi sao?
Bạch Nhạc cầm bình ngọc trên tay, có phần không hiểu.
Thanh Vương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Bản vương cần hồn huyết làm gì, cái bản vương cần là đích thân hắn nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm.
Hai câu này có vẻ chỉ khác biệt hai chữ, nhưng ý nghĩa trong đó lại hoàn toàn khác nhau.
Đến thời khắc này, trong lòng Bạch Nhạc dường như đã hiểu ra dụng ý của Thanh Vương.
Đoạt xá.
Mấy nghìn năm trôi qua, cho dù Thanh Vương có dùng thủ đoạn gì để chống đỡ đến hiện tại, thì thi thể của ông ta sớm đã hoàn toàn mất đi sự sống, không thể dùng cải tử hồi sinh được nữa.
Cách duy nhất chính là đoạt xá.
Trước đây, Thanh Vương thậm chí còn dùng máu tươi của mình bôi lên quan tài, e cũng đã nghĩ đến việc đoạt xá, chỉ là bản thân Bạch Nhạc không phải là lựa chọn tốt nhất thôi.
Vị hoàng tử Đại Càn Ngô Tuyết Tùng này có liên quan đến vấn đề huyết mạch, e rằng đây mới chính là mục tiêu tốt nhất trong lòng Thanh Vương.
Nếu như Ngô Tuyết Tùng thẳng thắn nói ra chứ không che giấu gì với Bạch Nhạc, vậy thì Bạch Nhạc đương nhiên dù chết cũng không phụ lòng, nhưng bây giờ Bạch Nhạc rất rõ, từ lúc bắt đầu Ngô Tuyết Tùng đã không có ý tốt, thậm chí là đã tính sẵn việc giết người diệt khẩu rồi. Nếu như vậy, Bạch Nhạc muốn bán đứng Ngô Tuyết Tùng đương nhiên cũng sẽ không có chút áy náy nào cả.
Bạch Nhạc khẽ nói:
- Dụ hắn ta đến đây thì không có vấn đề gì, nhưng ít nhất ta phải ra ngoài thì mới có thể gặp hắn ta được chứ.
Bạch Nhạc không để ý việc mình bán đứng Ngô Tuyết Tùng, nhưng hắn cũng không muốn làm bất kỳ giao dịch nào với Thanh Vương. Ngô Tuyết Tùng vốn dĩ đã không phải người tốt gì rồi, còn vị Thanh Vương này cũng chẳng phải là kẻ lương thiện gì cho cam, giao dịch với ông ta chẳng khác nào “Bảo hổ lột da”*, nên đương nhiên cách tốt nhất là nghĩ cách lừa gạt ông ta, chỉ cần mình rời khỏi được chỗ quỷ quái này, ông ta muốn làm gì cũng mặc.
- Không cần.
Thanh Vương lãnh đạm nói:
- Sát trận bị va chạm, bây giờ đã có không ít người đột nhập vào đây. Lăng tẩm của Thanh Vương cực kì bí mật, nếu như không phải hắn cố ý va chạm sát trận, những người ngoài kia vốn không thể nào phát hiện được. Bản vương dám khẳng định không cần bao lâu nữa hắn sẽ tìm cơ hội vào đây. Lúc đó ngươi chỉ cần giúp hắn một tay, để hắn nhanh chóng đến đây là được rồi.
Cho dù Thanh Vương có ở thế tách biệt và không có cách biết tình hình của thế giới bên ngoài, nhưng ông ta lại là một con cáo già, chỉ cần dựa vào một chút manh mối là đã có thể đoán được tám chín phần.
Bạch Nhạc nghe đến đây thì hơi biến sắc.
- Được, ta đồng ý.
- Tiểu tử, ngươi tưởng bản vương dễ bị lừa lắm sao?
Thanh Vương cười lạnh một tiếng, tràn đầy châm biếm khinh thường.