…
Triệu Thụy nhìn những binh lính đất sét đứng đầy trước Thanh Vương Lăng, sau đó mỉm cười tự nhủ:
- Nơi này chính là Thanh Vương Điện sao? Quả nhiên có chút thú vị.
Đối với những người khác mà nói, chỗ nào của Thanh Vương Lăng cũng ngập tràn nguy hiểm, chỗ nào cũng có vẻ là cơ duyên, nhưng đối với Triệu Thụy mà nói, hắn vốn không để ý đến những thứ này.
Với sức mạnh của Tinh Cung Cảnh, lăng tẩm hay những tượng binh lính đất với hắn không hề có tí uy hiếp nào, nhưng đám binh lính đất ở Thanh Vương Điện này tụ lại lại khiến hắn cảm thấy vướng tay.
Đương lúc Triệu Thụy còn chưa nghĩ ra cách vượt qua đám binh lính đất này để đi vào Thanh Vương Điện thì lại thấy một thân ảnh đi từ bên trong ra.
Trong nháy mắt, đôi mắt Triệu Thụy híp lại, lộ ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.
Lúc đi từ trong cung điện ra cũng sẽ gặp sự tập kích của đám binh lính đất như lúc bước vào.
Bạch Nhạc vừa ra khỏi Thanh Vương Điện liền đi tìm Tô Nhan, nhưng chưa gặp được Tô Nhan thì đã thấy một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Cho dù chỉ gặp mặt lần đầu, thậm chí còn chưa nói được một câu, nhưng Bạch Nhạc đã cảm nhận được sự cao ngạo cao cao tại thượng của đối phương, giống như hắn ta nhìn ngươi một cái cũng là đang ban ơn cho ngươi vậy.
Không cần giải thích, Bạch Nhạc đã đoán được lai lịch của đối phương.
Trên đời này có thể biến sự cao ngạo thành một loại khí chất thì chỉ có thể là người của Đạo Lăng Thiên Tông mà thôi.
- Đệ tử Bạch Nhạc của Linh Tê Kiếm Tông, bái kiến sư huynh.
Trong lòng Bạch Nhạc có vô số ý nghĩ, nhưng hắn vẫn thành thật hành lễ.
Đối diện với những đệ tử cao ngạo như vậy của Đạo Lăng Thiên Tông, ngươi chỉ cần không nảy sinh xung đột với hắn, mà cách tốt nhất chính là dùng thái độ nhún nhường để thỏa mãn lòng hư vinh của đối phương.
Triệu Thụy trông như chỉ thờ ơ liếc Bạch Nhạc một cái, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi chính là Bạch Nhạc?
- Đúng.
Bạch Nhạc gật đầu, thật thà đáp:
- Sư huynh đến từ Đạo Lăng Thiên Tông sao? Không biết xưng hô như thế nào.
Cho dù thái độ của Bạch Nhạc đã đủ nhún nhường, nhưng đối phương vẫn không hề có ý cho hắn thể diện mà chỉ khinh thường liếc một cái, lãnh đạm nói:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách biết tên của ta. Nói đi, làm sao ngươi vào được Thanh Vương Điện?
Mặc dù Bạch Nhạc biết những người Đạo Lăng Thiên Tông này cao ngạo, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng không khỏi khó chịu.
Chỉ là nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, Bạch Nhạc rốt cuộc cũng từ bỏ ý nghĩ tranh đấu với đối phương.
- Lúc trước không biết tại sao sát trận bị động, chỗ này lộn xộn nên ta mới nhân cơ hội đến gần Thanh Vương Điện được. Đáng tiếc sức ta quá yếu không phá được cấm chế của Thanh Vương Điện, không làm sao mà vào được.
- To gan lắm, dám nói dối trước mặt ta!!!
Trong phút chốc, trong đôi mắt Triệu Thụy nổi lên một tia lạnh lẽo, hắn ta nâng tay tung một chưởng về phía Bạch Nhạc.
Lúc nãy chính mắt hắn ta thấy đối phương đẩy cửa đi từ bên trong ra, mà bây giờ Bạch Nhạc lại dám lừa hắn ta, nói mình chưa bước vào Thanh Vương Điện, thử hỏi sao hắn ta có thể không tức giận?!
Một chưởng này cực kỳ mạnh, nhưng hắn ta chỉ là muốn cho Bạch Nhạc một bài học.
Bạch Nhạc cảm giác được nguy hiểm, nháy mắt liền né người đúng vào lúc đối phương ra tay.
- Còn dám trốn?!
Triệu Thụy tuy chỉ tùy tiện ra tay, nhưng việc Bạch Nhạc tránh như vậy càng khiến hắn ta thêm giận, liền nhanh chóng giáng xuống một chưởng nữa.
Nếu nói một chưởng trước cùng lắm là sỉ nhục đối phương mà thôi, vậy thì chưởng lần này là muốn cho Bạch Nhạc một bài học nhớ đời.
Ầm!!!
Thu Hoằng kiếm xuất vỏ trong chớp mắt, mũi kiếm khẽ chuyển, đâm về phía Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc không muốn đối đầu với hắn ta, nhưng thực tế đã bị ép đến mức phải đánh lại.
Bạch Nhạc nhìn rõ được một chưởng này của đối phương không hề lưu tình, giống như muốn phế hắn luôn vậy.
Muốn nhịn cũng không thể nhịn.
Bạch Nhạc cầm kiếm trên tay, khí thế cả người đều thay đổi, dáng vẻ hiền lành lúc trước giờ lộ ra một tia sắc bén âm hiểm.
A a a a...
Một chương này bị Bạch Nhạc phá, Triệu Thụy không kiềm được hét lên một tiếng.
- Chả trách có thể đánh được Văn Trạch, quả nhiên là có chút bản lĩnh.
Tuy Triệu Thụy vẫn cực kỳ xem thường, nhưng đã đến Thanh Châu, sao hắn ta có thể không biết Bạch Nhạc được?!
Bạch Nhạc bây giờ được mệnh danh là thiên kiêu đệ nhất Thanh Châu.
Bạch Nhạc cầm kiếm trên tay, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng chất vấn:
- Vị huynh đệ này, ta và Văn sư huynh cũng xem như quen biết, tự hỏi ngươi rằng ta chưa từng có chút bất kính nào với Đạo Lăng Thiên Tông, không biết tại sao người cứ phải ép ta không thả?
- Trước mặt ta mà còn dám nói dối, còn bảo không bất kính?
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, hắn ta khinh thường nói:
- Bạch Nhạc, ta nghe qua tên của ngươi cũng biết người có đôi chút bản lĩnh, đáng tiếc trước mặt ta, ngươi không có tư cách kiêu ngạo, ta muốn dạy dỗ ngươi thì cần gì lí do.
Triệu Thụy hừ khẽ một tiếng, tay hắn ta vừa cuộn lại thì trong không trung đã xuất hiện một lưỡi đao gió chém về phía Bạch Nhạc.
Pháp tu.