Những chuyện khác không nói, chỉ riêng thái độ của Bạch Nhạc đối với Linh Khư Quả, hắn hổ thẹn không bằng.
Đừng nói thân phận không có căn cơ của Bạch Nhạc, cho dù có là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân như Văn Trạch hắn, cũng tuyệt đối không nỡ nhường Linh Khư quả đi.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầc, nhẹ giọng nói:
- Tô Nhan tuy chỉ là ma tu, nhưng ban đầu lúc huyết tế, nàng ấy vẫn luôn giúp ta ngăn cản, vì chuyện này mà không màng nguy hiểm. Bạch gia ta gặp nạn, nàng ấy trước sau đều không rời đi. Nàng ấy có tình, hà cớ gì ta lại vô nghĩa?
Văn Trạch thở dài một câu, chậm rãi nói:
- Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng không phải là hạng lương thiện gì, hắn kêu ngươi đi vào Thanh Vương Lăng hẳn không có ý tốt, hắn không phải kẻ đáng tin tưởng.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn Văn sư huynh nhắc nhở, Bạch Nhạc đã hiểu.
Chuyện này, bây giờ Bạch Nhạc sớm đã nhìn thấu được, không cần Văn Trạch nhắc.
Văn Trạch nói đến đây mới nhớ đến mục đích thật sự của mình, lại nghiêm túc nói:
- Còn có, đệ tử Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông ta lần này cũng xâm nhập vào Thanh Vương Lăng. Triệu sư huynh là cường giả Tinh Cung cảnh, hơn nữa lại rất giỏi về trận pháp. Huynh ấy ái mộ thánh nữ, ở tông ta không phải là chuyện bí mật gì, huynh ấy cũng có nghe nói đến Linh Tê Kiếm Tông, đã có địch ý đối với ngươi. Nếu đụng phải huynh ấy, ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để huynh ấy có cớ ra tay.
- Hóa ra là như vậy.
Bạch Nhạc cười khổ một cái, bấy giờ hắn mới hiểu vì sao tự dưng không thù không oán mà lúc ở Thanh Vương Điện, đối phương lại ra tay tàn độc như vậy với mình, hóa ra vấn đề ở nơi này.
Văn Trạch thấy vẻ mặt của Bạch Nhạc, liền hỏi lại:
- Ngươi đã từng gặp Triệu sư huynh rồi à?
Bạch Nhạc gật đầu, hắn cũng không có gì giấu giếm, liền nói chuyện trước đó ra.
Đương nhiên chuyện của Thanh Vương hắn không dám nói, chỉ nói bản thân dựa vào hồn huyết của Ngô Thanh Tùng mà đi vào được trong Thanh Vương Điện, nhưng không thể nhỏ được hồn huyết lên kiếm, nên bất đắc dĩ đành lui ra ngoài tìm cách khác.
Nhưng như vậy đã đủ khiến Văn Trạch thán phục.
Văn Trạch lại hỏi Bạch Nhạc một số chuyện liên quan đến Thanh Vương Lăng, Bạch Nhạc cũng thành thực trả lời, bao gồm những binh lính đất nung là do người biến thành, cùng với việc nếu như ở đây quá lâu thì có thể xảy ra tình trạng giống như Tô Nhan.
Phải biết rằng bản thân Tô Nhan không hề yếu, nếu không phải bị tử khí ăn mòn nghiêm trọng khiến sức mạnh tụt dốc, dựa vào những người đó, sợ là không thể làm khó nàng ta.
Tô Nhan lâm vào tuyệt cảnh còn có Bạch Nhạc bằng lòng lấy ra Linh Khư Quả cứu, nhưng những người khác bị tử khi ăn mòn, làm gì có Linh Khư Quả để cứu mạng.
Toàn bộ Thanh Vương Lăng càng quái dị, nguy hiểm hơn so với tưởng tượng.
Văn Trạch lắc đầu, trầm giọng nói:
- Xem ra căn nguyên đang ở trong Thanh Vương Điện. Không được, ta phải đi xem thử, Bạch huynh, huynh có đi chung không?
- Không đi.
Bạch Nhạc lắc đầu, khẽ nói:
- Ta không thể bỏ Tô Nhan một mình ở đây được. Hơn nữa Thanh Vương Điện ta đã từng vào rồi, cũng đã thấy Thanh Vương Kiếm. Đáng tiếc với thực lực của ta vốn không lấy nó ra được, cũng không tìm được cách phá giải, có đi nữa cũng vô dụng thôi.
Khoan nói chuyện bây giờ Tô Nhan cần người bảo vệ, cho dù không có thì Bạch Nhạc cũng không thể quay về Thanh Vương Điện. Tình hình trong đó thế nào, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, đừng nói là Văn Trạch và Triệu Thụy, cho dù tất cả mọi người trong Thanh Vương Lăng đều đi cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc lại nói:
- Văn sư huynh, Ngô Tuyết Tùng là thập tam hoàng tử của vương triều Đại Càn, có lẽ Thanh Vương Bí Tàng này vốn chính là giữ lại cho người hoàng thất, trừ khi hắn tự vào hoặc có mấy vị lão tổ ra tay, bằng không sợ là không gỡ được tình cảnh nguy hiểm bây giờ.
- Cũng chưa chắc.
Văn Trạch lắc đầu, giải thích:
- Ngươi không hiểu Triệu sư huynh, thực lực của trận pháp Nhất Đạo Thương của huynh ấy rất mạnh, chỉ cần huynh ấy có thể vào Thanh Vương Điện, chưa chắc không phá giải sát trận được.
Tuy Văn Trạch không cho cách làm người của Triệu Thụy là đúng, nhưng đối với thực lực của đối phương, Văn Trạch lại rất công nhận.
Bạch Nhạc gật đầu, không nói gì nữa rồi từ biệt Văn Trạch
Bạch Nhạc biết Triệu Thụy là cường giả Tinh Cung cảnh thì càng không có tâm trạng đi chọc ghẹo hắn ta. Đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông không phải kẻ mà người bình thường như hắn có thể so sánh được. Không đến mức bất đắc dĩ, Bạch Nhạc không muốn đối đầu với loại người cao ngạo này.
Càng huống hồ chi, chỉ dựa vào chút cao ngạo của ngươi mà muốn chiếm được lợi ích trước mặt Thanh Vương, quả là người say nói mớ.
…
Ầm!
Kẻ bấy giờ được Bạch Nhạc nghĩ đến – tức Triệu Thụy, giờ đã bị đánh cho lấm lem, cực kỳ nhếch nhác.
Triệu Thụy đoạt được hồn huyết từ tay Bạch Nhạc, nhưng hắn ta lại không ngờ bản thân vừa đi vào Thanh Vương Điện liền gặp phải công kích đáng sợ.
Kiếm khí của cả Thanh Vương Điện dường bịt kín mọi đường trốn thoát, trực tiếp vây hãm hắn ở bên trong, cho dù hắn muốn chạy ra ngoài cũng không được.