Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 522 - Chương 522 - Âm Mưu Và Lừa Lọc, Mỗi Thứ Đều Có Tâm Cơ (2)

Chương 522 - Âm mưu và lừa lọc, mỗi thứ đều có tâm cơ (2)
Chương 522 - Âm mưu và lừa lọc, mỗi thứ đều có tâm cơ (2)

Bạch Nhạc lắc đầu, hắn trỏ về phía cung điện Vi Tố, nói:

- Phân bố của cả Thanh Vương Lăng giống hệt với cung điện Vi Tố, nếu phủ chủ đại nhân không đợi được thì có thể thử qua đó trước. Ngươi vào Thanh Vương Điện liền sẽ thấy Thanh Vương Kiếm, không cần ta dẫn đường.

Lời này nói xong, thực tế Bạch Nhạc sớm đã hoàn thành khế ước linh hồn với Thanh Vương rồi!

Hắn đã cố gắng hết sức dẫn dụ Ngô Tuyết Tùng, về sau này có kết quả như thế nào đó là chuyện của Thanh Vương, không liên quan gì đến hắn.

Hơn nữa, Bạch Nhạc vốn cũng không muốn mò vào vũng nước này nữa.

Hắn mượn chuyện của Tô Nhan làm cái cớ để dẫn dụ Ngô Tuyết Tùng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là Bạch Nhạc cũng không ngờ Ngô Tuyết Tùng chẳng hề bị lay động.

- Không sao, tử khí của nàng ta đã tan gần hết rồi, ta cũng không ngại phải đợi nửa canh giờ đâu, đợi sau khi nàng ta hồi phục, chúng ta cùng đến Thanh Vương Điện.

Ngô Tuyết Tùng chỉ do dự một lát rồi đưa ra quyết định.

Không phải hắn lo Bạch Nhạc nói dối, cũng không phải không tin bản thân không tìm được Thanh Vương Điện, mà là hắn hiểu rõ, muốn tấn công Triệu Thụy cướp lại Thanh Vương Kiếm không dễ dàng. Với tình hình bây giờ, đương nhiên Triệu Thụy sẽ có người của Đạo Lăng Thiên Tông giúp đỡ, nhưng mười Thanh Vân Kỵ mà trước đó Ngô Tuyết Tùng đã phái vào trong Thanh Vương Lăng, bây giờ hắn chưa chắc tìm được.

Tình cảnh đó, nếu sơ suất thì có thể để Triệu Thụy được lợi.

Ngược lại nếu có thể kéo Bạch Nhạc đi cùng, hắn sẽ có thêm một người trợ giúp.

Phải biết rằng Bạch Nhạc được mệnh danh là đệ nhất thiên kiêu của Thanh Châu, không phải do ai đồn thổi, mà việc đó là được chứng minh bởi thực lực và giá trị của Bạch Nhạc.

Bây giờ trong Thanh Vương lăng chỉ có hai cao thủ Tinh Cung cảnh là hắn và Triệu Thụy, hiển nhiên giá trị của Bạch Nhạc càng thêm lớn, càng huống hồ chi Bạch Nhạc đã vào đây nhiều ngày, hẳn quen thuộc Thanh Vương Lăng hơn hắn. Ngô Tuyết Tùng đương nhiên không nỡ bỏ qua cái bản đồ sống này rồi.

Còn việc Triệu Thụy vào Thanh Vương Điện trước một bước đã chẳng còn quan trọng.

Cho dù Triệu Thụy có mạnh như thế nào, nếu không có huyết mạch hoàng thất thì có được Thanh Vương Kiếm cũng vô dụng, Ngô Tuyết Tùng vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị.

Bây giờ hắn biết Triệu Thụy đang trong Thanh Vương Lăng, nhưng Triệu Thụy không biết hắn đã vào trong đây, nếu có chuẩn bị trước thì tỷ lệ thắng của Ngô Tuyết Tùng hắn cũng nhiều hơn một chút.

Cho nên khoảng thời gian bị Bạch Nhạc làm chậm trễ không còn quan trọng.

Bạch Nhạc không lập tức phát hiện sự chuyển biến nội tâm phức tạp của Ngô Tuyết Tùng, nhưng lời đáp này khiến hắn rất bực bội.

Vị Thanh Vương Bất Tử kia đáng sợ đến mức nào, trong lòng Bạch Nhạc tự hiểu rõ, lần trước bản thân chạy thoát ra ngoài đây đã không dễ dàng gì rồi, bây giờ Ngô Tuyết Tùng còn muốn hắn quay về chỗ đó, khỏi cần nói cũng biết sẽ khó khăn khôn cùng.

Tên Ngô Tuyết Tùng này muốn tìm đường chết thì đi chết đi, còn kéo theo hắn làm gì?

Việc này giống như đang ép bản thân thể hiện lòng trung thành với Thanh Vương vậy, thật sự khiến Bạch Nhạc bực đến mức ói máu.

Giống như Ngô Tuyết Tùng dự tính, còn chưa đến nửa canh giờ, Tô Nhan đã tỉnh lại.

Tử khí trong cơ thể nàng ta đã hoàn toàn được loại trừ, hơn nữa sức mạnh cũng tăng lên một phần, trực tiếp đi vào Linh Phủ đỉnh phong, chỉ thiếu một bước thì có thể đột phá Tinh Cung Cảnh rồi.

- Công tử.

Tô Nhan tỉnh lại nhìn thấy Bạch Nhạc liền lập tức bái lạy.

- Được rồi.

Bạch Nhạc vươn tay ôm Tô Nhan vào lòng, khẽ nói:

- Không sao là được rồi, không cần khách sáo như vậy.

- Vâng.

Tô Nhan ngoan ngoãn gật đầu, cũng không khách sáo nữa.

Đối với Tô Nhan mà nói, tình bạn như vậy không chỉ dùng một câu cảm ơn mà biểu đạt hết được.

Nhìn thấy Tô Nhan đột phá, trong lòng Ngô Tuyết Tùng cũng khá vui mừng, khẽ nói:

- Chúc mừng Tô cô nương!

Đối với hắn mà nói, bây giờ Bạch Nhạc và Tô Nhan tuy hai mà một, thực lực của Tô Nhan tăng lên cũng có lợi với hắn. Hiện tại xem ra, lãng phí nhiều thời gian như vậy vẫn xứng đáng.

Tô Nhan hiển nhiên không ngờ được Ngô Tuyết Tùng sẽ đến, chỉ là có Bạch Nhạc ở đây, nàng ta chọn tin tưởng Bạch Nhạc nên không hề nhiều lời, chỉ khẽ cúi người xem như hành lễ.

Thái độ như vậy khiến Ngô Tuyết Tùng nhìn nàng ta bằng con mắt khác.

- Bạch Nhạc, bây giờ ngươi có thể đi Thanh Vương Điện chưa?

- Đợi đã!

Bạch Nhạc phất tay, trầm giọng nói:

- Phủ chủ đại nhân, chuyện lúc đầu ta đồng ý với ngươi ta đã làm xong rồi, bây giờ tại sao còn bắt ta mạo hiểm nữa?

Bạch Nhạc thật sự không muốn đi vào vũng nước sâu này, nhưng những lời này lọt vào tai Ngô Tuyết Tùng, tự nhiên sẽ được hiểu thành: trong Thanh Vương Điện chắc chắn gì đó rất nguy hiểm nên Bạch Nhạc mới sợ. Như vậy, hắn đương nhiên sẽ không để Bạch Nhạc dễ dàng thoát thân.

- Bạch Nhạc, bản vương nhớ trước đây đã từng nói với ngươi, trên thế gian này không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng chẳng có thù hận nào tự nhiên mà đến.

Bình Luận (0)
Comment