Lúc đó là chính hắn đã dạy cho Bạch Nhạc khế ước linh hồn, nhưng ai có thể ngờ rằng, bây giờ cái hậu quả này lại ứng ngược lại trên người hắn.
Cảm giác tự đào hố chôn mình này thực sự khiến Thanh Vương cảm thấy xót xa!!!
Trước đây, ngay cả vị Đạo Lăng Thánh nữ kia cũng không thể khiến hắn đau lòng như vậy.
Nhưng trong trường hợp này, ngoại trừ thừa nhận nó thì hắn còn có cách nào khác đâu?
- Bản vương có thể ký khế ước linh hồn với ngươi, chỉ cần ngươi trả lại những đan dược bên trong Đan Các lại cho ta, bản vương tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ một chữ nào về thân phận của ngươi.
- Ngài đơn phương làm khế ước đi, ta là người nhát gan, mấy chuyện này không muốn nhúng vào.
Khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên nụ cười, chậm rãi nói.
- ...
Một câu này khiến trong mắt Thanh Vương hiện lên sát khí.
Giờ phút này hắn mới chính thức hiểu ý của Bạch Nhạc, đây mà là giao dịch gì, đây vốn chính là uy hiếp từ một phía, Bạch Nhạc thậm chí không muốn mạo hiểm một chút nào.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng khinh người quá đáng, bản vương cho dù gặp nạn thì cũng không phải để ngươi lấn lướt ta.
Trong mắt Bạch Nhạc lộ vẻ lạnh nhạt, từ tốn nói:
- Thanh Vương, sao ngài phải tức giận, ta và ngài đều biết rõ, khế ước linh hồn cũng chỉ ràng buộc được một thời gian thôi, một khi ngài thật sự khôi phục được thực lực, chuyện này sao có thể tạo thành ảnh hưởng đối với ngài được.
Con ngươi Thanh Vương hơi nheo lại, vẻ mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tuy rằng trước đó hắn đã tức giận, nhưng thật ra phần lớn lửa giận của hắn đều là cố ý giả vờ để làm cho Bạch Nhạc lơ là, cũng là khiến hắn có chừng có mực.
Nhưng hắn không ngờ rằng Bạch Nhạc tuy chỉ là một tên tiểu tử, nhưng đầu óc lại không hề ngu ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra chân tướng.
Vừa mới đoạt xá, linh hồn của Thanh Vương cũng bị ảnh hưởng rất lớn, dưới tình huống này, hắn không dám vi phạm khế ước linh hồn., nhưng hắn muốn vượt qua ải khó này cũng không tốn bao lâu, chỉ cần mấy năm nữa, hắn sẽ khôi phục lại tu vi Tinh Hải Cảnh, khi đó hắn có thể bỏ qua ảnh hưởng của khế ước linh hồn.
Đương nhiên trên thực tế, thứ mà Bạch Nhạc muốn cũng chỉ là mấy năm thời gian đó thôi.
Bây giờ Bạch Nhạc thực sự quá yếu ớt, bất kỳ một chút ngoài ý muốn nào cũng sẽ khiến hắn chết yểu, nhưng chỉ cần kéo dài thêm mấy năm nữa thôi, một khi Bạch Nhạc bước vào Tinh Cung cảnh, ở một mức độ nào đó đã có thể tự bảo vệ mình, đến lúc đó, cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn cũng sẽ có tự tin để đối phó với nó.
- Thật kinh ngạc, bản vương cả đời này đã từng gặp vô số thiên chi kiêu tử, nhưng chưa từng gặp một người nào như ngươi, trong vòng mười năm, ngươi nhất định sẽ có chỗ đứng trên thế gian này.
Thanh Vương nhìn Bạch Nhạc rồi khen hắn một câu, sau đó trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, ngươi suy nghĩ thử, ngươi có muốn bái nhập vương triều Đại Càn của ta hay không, đợi bản vương khôi phục thực lực, lấy lại quyền lực, ta có thể cho ngươi một võ đài lớn hơn, cho dù ngươi muốn làm gì, bản vương đều có thể đồng ý với ngươi.
Lần này Thanh Vương nói rất nghiêm túc, đến mức này, hắn là thật lòng muốn thu phục Bạch Nhạc về để dùng.
- Đa tạ ý tốt của Thanh Vương, chuyện ngày sau chúng ta ngày sau hãy nói, tốt hơn hết là nên giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Bạch Nhạc bình tĩnh đáp lại, không đồng ý cũng không có từ chối.
Thanh Vương chăm chú nhìn Bạch Nhạc một lúc, cũng không dài dòng nữa mà đơn phương lập nên khế ước linh hồn, lại hứa sẽ không tiết lộ thân phận ma tu của hắn.
- Thẳng thắn!!!
Bạch Nhạc phủi tay, hài lòng ôm quyền với Thanh Vương, sợi dây cung căng thẳng trong lòng hắn bấy giờ mới chính thức buông lỏng.
Thanh Vương vươn tay, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Nhạc hất cổ tay, lấy ra một đống đan dược rồi đặt ngay ngắn trước mặt Thanh Vương.
- Thanh Vương điện hạ, những đan dược này không dễ kiếm đâu, ngài không thể trực tiếp mang đi hết được đúng không?
- ...
Một câu nói kia lập tức khiến Thanh Vương sôi máu, nếu được, hắn thật hận hiện tại không thể dùng một tay giết chết Bạch Nhạc.
Ông ta im lặng một lát, lúc này mới tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống rồi ném cho Bạch Nhạc:
- Cầm lấy những thứ này đi!
Chiếc nhẫn trữ vật này không phải của Thanh Vương mà là của Ngô Tuyết Tùng.
Sau khi đoạt xá, đồ vật của Ngô Tuyết Tùng dĩ nhiên đã thuộc về Thanh Vương, nhưng thứ đồ vật này rõ ràng không lọt vào mắt xanh của hắn được, bây giờ bị Bạch Nhạc dọa dẫm, hắn cũng lười phải nói nhiều, liền ném cho đối phương luôn.
Tất nhiên đối với Bạch Nhạc mà nói, đó lại là một khái niệm khác.
Ngô Tuyết Tùng dù sao cũng là cường giả Tinh Cung cảnh, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền của Tiên Du kiếm cung, trấn giữ Thanh Châu nhiều năm như vậy, tài sản của hắn đương nhiên không ít, có hơn ngàn khối linh thạch thượng phẩm, trong đó cũng không thiếu vài bảo vật hộ thân, chỉ là nhất thời Bạch Nhạc không kịp xem xét cho kỹ.