Thời gian năm ngày này, Triệu Thụy dẫn theo những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông gần như đã lục soát toàn bộ địa cung mấy lần, thậm chí Triệu Thụy còn thử phá giải một ít cấm chế trong cung điện, hắn còn mở ra hai tòa cung điện nữa.
Đáng tiếc, trước sau vẫn không thể tìm được tung tích của Thanh Vương Bất Tử.
Hơn nữa, đối với Triệu Thụy mà nói, muốn phá giải những cấm chế mà Thanh Vương để lại này cũng quá miễn cưỡng rồi, nhất định phải tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng linh lực mới có thể làm được.
Nhiều cung điện như vậy, nếu như cứ tìm lung tung không có mục đích thế này, sợ là không kịp.
Vẻ mặt Triệu Thụy tăng thêm vài phần nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Không thể tiếp tục như này, trước hết ta ra ngoài thông báo cho Tử Dương chân nhân.
Mặc dù hắn ta rất muốn dựa vào thực lực của bản thân giết Thanh Vương để cướp lấy Thanh Vương Kiếm, nhưng theo thời gian trôi đi, chính hắn cũng rõ ràng chuyện này gần như đã không còn khả năng nữa.
Cho dù có một chút tư tâm, nhưng đến tình trạng bây giờ, trong lòng hắn ta cũng hiểu, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
Hắn ta là đại đệ tử của Đạo Lăng thiên tông, nhất định phải vì tông môn mà cân nhắc.
Thanh Vương Bất Tử đoạt xá trùng sinh, chuyện này quá lớn, đủ lớn để khiến thiên hạ chấn động, vào thời điểm này, nhất định phải nghĩ cách để Tử Dương chân nhân ra tay, bóp chết đối phương ở trong Thanh Vương Lăng này mới được.
- Triệu sư huynh, huynh có thể dẫn bọn ta ra ngoài không.
Đôi mắt Văn Trạch lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi.
Triệu Thụy lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Không được! Sát trận quá mức nguy hiểm, cho dù là ta đã từng vượt qua sát trận cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu dẫn theo các ngươi, tất sẽ dẫn phát lực lượng sát trận, đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ chết dưới công kích của sát trận.
- Vậy khẩn cầu Triệu sư huynh hãy thông báo trước cho sư tôn, cho dù như thế nào, cũng không thể để cho Thanh Vương Bất Tử chạy thoát.
Văn Trạch khẽ gật đầu, cũng biết chừng mực, liền hạ giọng đáp.
Triệu Thụy nhìn Văn Trạch cùng mấy đệ tử khác của Đạo Lăng thiên tông, nói:
- Ta sẽ toàn lực phá trận, ước tính cần thời gian khoảng một ngày để tìm được sơ hở của pháp trận, các ngươi hộ pháp cho ta, cho dù như thế nào cũng không được để cho những người khác làm phiền đến ta, nếu không sẽ chỉ phí công nhọc sức.
- Được.
Văn Trạch và mấy đệ tử lập tức đồng ý, họ khẽ gật đầu rồi trực tiếp tản đi bày kiếm trận phòng ngự.
Bóng đêm đen kịt, Lam tiên sinh nhìn bầu trời đêm, trong mắt cũng không khống chế được lộ ra vẻ lo lắng.
- Sáu ngày... Ngày mai chính là kỳ hạn bảy ngày rồi, điện hạ, người tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì mới phải.
Từ ngày Ngô Tuyết Tùng bắt đầu hiểu chuyện, hắn vẫn luôn phụ tá vị thập tam hoàng tử này, giữa hai người bọn họ, có thể nói là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, cũng chính vì vậy, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp Ngô Tuyết Tùng từ đầu đến cuối.
Sự việc bí tàng Thanh Vương, cũng là mưu đồ do một tay hắn tạo ra, lại không ngờ rằng bởi vì một trận chiến ở núi Đạo Lăng đã khiến tình hình toàn bộ thiên hạ thay đổi, cũng khiến Ngô Tuyết Tùng không chịu nổi mà đi một bước cờ hiểm này.
Nhìn thấy kỳ hạn bảy ngày đang đến gần, trong lòng hắn cũng càng ngày càng bất an.
- Không được, không thể chờ đợi thêm nữa! Dù có sát nghiệt, một mình ta vẫn còn gánh được.
Trong mắt Lam tiên sinh lóe lên một tia kiên quyết, lập tức mượn bóng đêm đi về phía cửa vào địa cung.
Kế sách hiện nay, chỉ có một lần nữa kích phát sát trận, cưỡng ép Tinh Hà lão tổ bọn họ phá vỡ sát trận, mới có hy vọng cứu Ngô Tuyết Tùng, dù làm vậy sẽ khiến thành Thanh Châu gặp nạn lần nữa, vô số dân chúng sẽ bị hại, nhưng giờ đã không lo được nữa rồi.
Tên đã lên dây không thể không bắn, từ lúc Ngô Tuyết Tùng mạo hiểm bước vào Thanh Vương Lăng, đã sớm không còn đường quay về.
Một ý nghĩ, sát khí cuồn cuộn.
Trong bóng đêm, sát trận trong Thanh Vương Lăng lần nữa bị kích phát, trong tích tắc trời đất sụp đổ.
Sát trận liên tục bị kích phát, mặt đất đã nứt ra hoàn toàn, vô số phòng ốc sụp đổ, trong bóng tối bao người đang say giấc mộng bị mặt đất nứt ra trực tiếp nuốt chửng, Thanh Vương Lăng to lớn chậm rãi từ dưới đất nổi lên, dường như muốn phá hủy hoàn toàn thành Thanh Châu để chiếm chỗ.
Trong nháy mắt, tiếng khóc la, tiếng mắng chửi lại lần nữa vang vọng khắp thành Thanh Châu.
Khoảng trống nứt ra từ mặt đất giống như một cái miệng đầy máu, càn rỡ nuốt chửng sinh mạng.
Oành!!!
Chỉ vẻn vẹn trong vài nhịp thở, một vệt kiếm sáng khủng khiếp trực tiếp đâm thẳng vào bên trên sát trận, cưỡng ép đè xuống mấy phần uy thế của sát trận, trì hoãn được sự tàn phá mang tính hủy diệt này đôi chút.
Gần như ngay lập tức, Tử Nhật trong bóng đêm và dòng sông máu bao phủ bầu trời cũng hiện lên.
Khác với lần trước, lần này ba vị đều lão tổ đều ở trong thành Thanh Châu, mỗi lần sát trận bên này bị kích phát, họ ngay lập tức đáp trả lại, triệt tiêu sự lây lan của sát trận.
Lúc trước kích phát sát trận, giờ đây bên trong thành Thanh Châu, nếu lại gây ra sát nghiệt quy mô lớn, đương nhiên bọn họ cũng sẽ bị hậu quả liên lụy, việc này khiến cho ba bị lão tổ không khỏi tức giận.