Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547 - Nên Đến, Tóm Lại Vẫn Sẽ Đến

Chương 547 - Nên đến, tóm lại vẫn sẽ đến
Chương 547 - Nên đến, tóm lại vẫn sẽ đến

Huống chi Bạch Nhạc cũng cực kỳ rõ quả thật bản thân mình cần một cơ hội như vậy, nếu không sẽ không có căn cơ gì, hắn không muốn vô duyên vô cớ đạt được nhiều tài nguyên tu hành như vậy, thế làm sao mà được.

Dù cho biết rõ sẽ có một số nguy hiểm và phiền phức, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.

Bạch Nhạc cúi đầu hành lễ với Tinh Hà lão tổ rồi quay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ không khỏi khẽ lắc đầu:

- Tuổi vẫn còn trẻ, thằng nhóc, hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.

Có sự cho phép của Tinh Hà Lão Tổ, Bạch Nhạc rất nhanh đã dễ dàng nắm được đại quyền toàn bộ phủ Thanh Châu.

Ba ngày sau, Bạch Thanh Nhã và Mộ Dung Tử Yên dưới sự hộ tống của Thanh Vân Kỵ tới Thanh Châu thành, hai nữ nhân này đều không phải nhân vật tầm thường, trong tu hành có lẽ không hiểu, nhưng với việc xử lý sự vụ lại cực kỳ khéo léo, có thể nói ngay cả giọt nước cũng không lọt.

Huống chi bản thân Bạch gia cũng là vọng tộc Thanh Châu, Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, tất nhiên có thể điều động toàn bộ lực lượng Bạch gia để sử dụng, hơn nữa lại khống chế Thanh Vân Kỵ trong tay, cũng đủ để khống chế cục diện.

Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, toàn bộ sự việc phủ Thanh Châu đã được xử lý ngay ngắn rõ ràng, dần dần khôi phục lại Thanh Châu.

Từ ngoài nhìn vào, bây giờ Bạch Nhạc cũng đã chính thức làm chủ Thanh Châu, chỉ là những mạch nước ngầm không nhìn thấy trong một tháng này đã mãnh liệt tràn tới.

Cho dù là Bạch Nhạc hay chỉ là những người đứng nhìn đều thấy rõ, chỉ cần vượt qua cửa ải này, Bạch Nhạc mới có thể xem như thật sự ngồi vững vị trí đấy được.

- Công tử, Tu Pháp điện đã chuẩn bị xong, nhiều nhất ba ngày nữa là có thể đi vào bên trong tu luyện. Tuy nhiên do thời gian chuẩn bị quá gấp nên chắc chắn hiệu quả còn chưa đủ tốt, Lâm lão tiên sinh nói, qua mấy tháng nữa nhất định ông ấy sẽ xây lại một cái không thua kém Tu Pháp điện của Thất Tinh tông.

Tô Nhan đẩy cửa, trên mặt mang theo vẻ vui mừng báo với Bạch Nhạc.

Chỉ vẻn vẹn một tháng, Tô Nhan đã thật sự cảm nhận được ý nghĩa của việc làm chủ Thanh Châu, chỉ cần dặn đại một câu thì sẽ có vô số người dốc sức hoàn thành.

Điều này không chỉ giới hạn ở người bình thường mà đồng thời còn có thể áp dụng với người tu hành.

Dù sao trên danh nghĩa Thanh Châu cũng chịu sự quản lý của vương triều Đại Càn, cái loại thân phận quốc gia này, đối với người tu hành ở tầng lớp thấp nhất mà nói có sự hấp dẫn cực kỳ lớn.

Mặc dù nghe thì không bằng bái nhập những tông môn như Hàn Sơn hay Thất Tinh tông, nhưng thứ nhất, những tông môn này bản thân họ với không tới. Thứ hai, cho dù là một số Huyền Cấp tông môn thì thật ra đãi ngộ cũng rất thấp. Khoan bàn những thứ khác, lúc trước khi Bạch Nhạc ở Linh Tê kiếm tông đã là đệ tử chân truyền, nhưng có bao nhiêu tài nguyên có thể thật sự tới tay chứ?

Huống hồ trừ cái đó ra, chỉ cần được cấp đủ linh thạch thì cho dù là đệ tử các tông môn khác, ở một mức độ nhất định cũng có thể sử dụng được.

Vị Lâm lão tiên sinh trong miệng Tô Nhan, thực tế chính là trưởng lão của một phái Huyền Cấp tông môn, chẳng qua không phải là một môn phái ở Thanh Châu mà thôi.

Bạch Nhạc ngẩng đầu, mỉm cười nói:

- Vất vả cho ngươi rồi.

Tô Nhan nhếch môi, bất mãn nói:

- Nếu công tử còn khách khí với người ta như vậy, sẽ khiến người ta tức giận đó.

Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, có hơi bất đắc dĩ cười cười, hắn đưa tay ra vuốt ve đầu Tô Nhan:

- Được rồi, đã biết, chờ khi xây xong Tu Pháp điện, ngươi bế quan cùng ta, trước khi bước vào Tinh Cung cảnh phải nghĩ cách đối mặt với Huyết Ảnh Ma Tông như thế nào, ta cũng có thêm chút tự tin.

Tô Nhan nghe hắn nhắc đến chuyện này thì khẽ gật đầu:

- Vâng.

Thật ra nàng ta cũng muốn mau chóng đột phá để gánh vác một phần áp lực giúp Bạch Nhạc, nhưng mà muốn bước vào Tinh Cung không hề dễ dàng như vậy.

Sở dĩ tu vi của nàng ta có thể đạt tới Linh Phủ đỉnh phong nhanh như thế cũng là nhờ có một viên Linh Khư Quả, căn cơ nàng không ổn, vốn không có cách nào đột phá.

Bây giờ Tô Nhan cần nhất là có thể tĩnh tu để củng cố cảnh giới, chẳng qua vừa lúc Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, rất nhiều chuyện cần nàng ta hỗ trợ xử lý, nên mới trì hoãn như vậy.

- Đại nhân, Tô cô nương, xảy ra chuyện rồi.

Đúng lúc Bạch Nhạc đang nói chuyện với Tô Nhan thì lại có một Thanh Vân Kỵ toàn thân đẫm máu xông vào. Hắn quỳ xuống, căng thẳng bẩm:

- Đại nhân, Lâm lão tiên sinh bị người của Huyết Ảnh Ma Tông vây bắt, e rằng các huynh đệ không chống đỡ được bao lâu nữa, thuộc hạ liều chết phá vòng vây, khẩn cầu đại nhân nhanh nghĩ cách cứu người.

‘Huyết Ảnh Ma Tông’, Bạch Nhạc nghe thấy mấy chữ này, lông mày nhếch lên.

Nên đến, quả thật vẫn phải đến.

Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, trầm giọng hỏi:

- Người ở đâu?

- Ngay ở cửa phía đông.

- Truyền lệnh, lập tức dẫn người nhanh chóng cứu viện.

Bạch Nhạc hạ giọng dặn dò một câu rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

- Công tử.

Bình Luận (0)
Comment