Thứ những Thanh Vân Kỵ này trung thành là thân phận phủ chủ Thanh Châu chứ không phải một mình Ngô Tuyết Tùng, lại càng không thể vì cái chết của Ngô Tuyết Tùng mà bắt bọn họ chôn theo.
Lam tiên sinh có thể chết trung với Ngô Tuyết Tùng, nhưng bọn họ thì không có điên khùng như vậy. Huống hồ chi, khoan nói những chuyện khác, sở dĩ Lam tiên sinh rơi vào kết cục tàn phế như hôm nay cũng là do hắn ta đã khởi động sát trận, khiến Thanh Châu lại lần nữa gặp nạn, bá tánh chết thảm nhiều không kể xiết. Đây đã chẳng phải là bí mật gì.
Nếu không phải vậy thì Bạch Nhạc cũng không thể thuận lợi truất quyền Lam tiên sinh rồi dễ dàng vào làm chủ Thanh Châu được.
Dạ Thần Hi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đáng chết? Cho dù bản lĩnh của Thanh Vương Bất Tử có lớn bằng trời, nhưng nếu không phải do những kẻ ngu xuẩn như các ngươi vì lòng tham mà đi vào Thanh Vương Lăng, tìm bí tàng Thanh Vương thì chẳng lẽ hắn có thể tự mình đoạt xá trọng sinh sao?
Lời này mới thật sự đánh vào chỗ hiểm.
Nếu không phải vì lòng tham, Thanh Vương Bất Tử sao có thể đoạt xá? Xét cho cùng, Ngô Tuyết Tùng là chết bởi lòng tham của hắn mà thôi.
Dạ Thần Hi bước ra một bước, tay cầm lưỡi hái Tử Thần chỉ vào Lam tiên sinh ở đằng xa, sắc mặt lạnh lẽo:
- Thanh Vương Bất Tử đáng chết, mấy người các ngươi cũng đáng chết như vậy.
- Ha ha ha, không sai. Đáng chết, tất cả đều đáng chết!!! Ta sớm cũng đã sống đủ rồi, chỉ cần giết Bạch Nhạc xong, ta lập tức xuống dưới theo điện hạ.
Tròng mắt Lam tiên sinh đỏ ngầu, lạnh lùng nói:
- Dạ Thần Hi, ngươi đuổi theo ta không thả không phải bởi vì tung tích bảo khố của điện hạ sao? Điều kiện vẫn vậy, ai trong các ngươi giết được Bạch Nhạc, ta liền nói tung tích bảo khố của điện hạ cho kẻ đó.
Bảo khố mà Ngô Tuyết Tùng để lại???
Trong lòng Bạch Nhạc bỗng sửng sốt, lúc này mới hiểu ra.
Từ lúc hắn vào làm chủ Thanh Châu đã phát hiện, đồ trong kho phủ Thanh Châu không có thứ gì quý giá. Vốn hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe đối phương nói vậy thì lập tức hiểu ra.
Kho của phủ Thanh Châu không phải không có bảo vật, mà là phần quý giá nhất đã bị Ngô Tuyết Tùng thu vào bảo khố riêng, hơn nữa bảo khố này là do Lam tiên sinh quản lý.
Mọi thứ cũng theo đó được giải thích.
Kể từ lúc Bạch Nhạc vào làm chủ Thanh Châu tới giờ, Huyết Ảnh Ma Tông chưa hề ra tay, nhưng chúng vừa ra tay đã phái ngay cao thủ như Dương Đào tới, rõ là không hợp lẽ thường.
Nhưng nếu từ đầu là Lam tiên sinh lén lút liên hệ với Huyết Ảnh Ma Tông, lại dùng bảo khố Ngô Tuyết Tùng để lại làm lợi thế, sau đó xin Huyết Ảnh Ma Tông ra tay giết Bạch Nhạc, vậy thì lại hợp lý.
Nhưng sau khi nghĩ rõ những thứ này, da đầu của Bạch Nhạc liền tê rần.
Giữa hắn và Dạ Thần Hi không có giao tình gì, nếu hắn bị Lam tiên sinh dụ dỗ, vậy bản thân hắn thật sự là gặp rắc rối to rồi.
Nhưng Dạ Thần Hi không mảy may động đậy, chỉ bình tĩnh nói:
- Ta đã nói, ta chưa từng thiếu nợ người khác. Trước đây ta nợ Bạch Nhạc một mạng, hôm nay nhất định phải trả hắn cái đã.
Lam tiên sinh khinh thường nhìn Dạ Thần Hi, lạnh lùng nói:
- Đã vậy, ngươi đừng mơ sẽ có được tung tích của bảo khố.
- Không lấy được thì thế nào?
Dạ Thần Hi cười lạnh, khinh thường đáp:
- Hình như Lam tiên sinh đã hiểu lầm. Hôm nay ta tới chỉ vì giết người.
Vừa dứt lời, Dạ Thần Hi lật cổ tay, lưỡi hái Tử Thần chém về phía Lam tiên sinh.
Bảo khố gì đó, Dạ Thần Hi vốn dĩ không quan tâm, u minh Tông xuất thế chính là vì báo thù, báo thù Thanh Vương Bất Tử, cũng như báo thù Vương triều Đại Càn.
Lần này tới, hắn thật sự chỉ vì giết người.
- Ngươi dám?!
Dương Đào nhíu mày, giận dữ quát rồi giơ đao lên.
Có thể Dạ Thần Hi không quan tâm, nhưng mà hắn ta thì quan tâm. Hắn ta bày ra sát cục, phí hết tâm tư như vậy chính là vì muốn có được tung tích của bảo khố, nếu Lam tiên sinh chết, vậy tất cả cố gắng của hắn ta chẳng phải đều phí công rồi sao?
Hai người lại lần nữa giao chiến kịch liệt, nhưng Lam tiên sinh ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Nhạc vẫn chứa đầy thù hằn như cũ.
Bạch Nhạc im lặng nhìn đối phương. Hắn có thể cảm nhận được vị Lam tiên sinh này thật sự đã không còn muốn sống nữa. Đối với hắn ta mà nói, ý nghĩa sống duy nhất là giết Bạch Nhạc, cho dù cái giá phải trả có lớn tới đâu.
Đáng trách, nhưng cũng có phần đáng thương cảm.
Thật ra trước khi bước vào Thanh Vương Lăng, Bạch Nhạc từng gặp vị Lam tiên sinh này. Lam tiên sinh lúc đó ôn hòa, lịch sự, tao nhã, mang đến cho người ta cảm giác thư thả như gió xuân.
Chỉ là Lam tiên sinh chỉ trung với Ngô Tuyết Tùng.
Ngô Tuyết Tùng chết, vị Lam tiên sinh ngày xưa cũng đã chết.
- Giết hắn đi, Dương Đào! Kêu người của ngươi giết hắn cho ta! Chỉ cần hắn chết, ta lập tức nói tung tích bảo khố cho ngươi biết.
Chất giọng thù hận lại lần nữa vang lên, mang theo cả sự cuồng loạn.
Mí mắt Dương Đào giật giật, lạnh lùng ra lệnh:
- Giết!!!