Một câu nói vô cùng đơn, nhưng lại lộ ra một sát khí kinh người, Tô Nhan một thân đầy máu, càng chứng minh rõ ràng chuyện không hề nhẹ nhàng như Tô Nhan nói.
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc không khỏi có chút đau lòng.
Gần như cùng một lúc, hơn một ngàn Thanh Vân kỵ vừa mới đồng thời quỳ gối, cùng nhau hô to:
- Bái kiến đại nhân!
Âm thanh như sóng biển lập tức vang vọng khắp đất trời, cũng chính thức tuyên bố, giờ khắc này, Bạch Nhạc đã chân chính trở thành chủ Thanh Châu.
Bạch Nhạc tiến lên đỡ Tô Nhan dậy, nâng tay ý bảo những người khác cũng đứng dậy, lúc này mới chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói:
- Lam tiên sinh, ngươi nói xem bây giờ nên làm thế nào?
- Loạn thần tặc tử!
Lam tiên sinh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, ánh mắt giống như hận không thể nuốt Bạch Nhạc và những người khác người vào bụng.
Bạch Nhạc không để ý tới Lam tiên sinh, sắc mặt hắn lạnh lùng, xoay người nói với Dương Đào:
- Dương Đào, món nợ với Huyết Ảnh Ma Tông, chúng ta ngày sau lại tính, nếu hiện tại ngươi không muốn tiếp tục phân tranh sống chết, thì có thể đi rồi.
Lúc trước hắn không hề lo lắng, nhưng hôm nay có nhiều Thanh Vân kỵ như vậy, hơn nữa còn có Bạch Nhạc và Lê Minh Trí khống chế, nếu Dương Đào thật sự không đi, thì rất có khả năng sẽ bị giết chết ở chỗ này.
Mí mắt bỗng nhiên nhảy dựng, hiển nhiên chính Dương Đào cũng hiểu rõ điểm này, hắn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Được thôi, Bạch Nhạc, hy vọng sau này ngươi vẫn có thể có vận khí tốt như vậy!
Cho dù là Lê Minh Trí nhúng tay vào, hay là Tô Nhan mạnh mẽ xử lý Thanh Vân kỵ phản loạn, đều có thể nói là ngoài ý muốn.
Nếu hai điểm này không trùng hợp đến thế, có lẽ kết quả cũng sẽ khác đi một chút, như vậy chỉ có thể kết luận là do may mắn.
Cũng không tiếp tục dây dưa nữa, Dương Đào phất tay, trong nháy mắt, người của Huyết Ảnh Ma Tông lập tức theo Dương Đào rời đi.
Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn vốn cũng không để bụng lời uy hiếp của Dương Đào.
Sau hôm nay, hắn đã thực sự gia nhập Thanh Châu, cho dù là đối mặt với Thất Tinh tông hay Huyết Ảnh Ma Tông, hắn đều có đủ tự tin nói chuyện, hôm nay không giết được hắn, ngày sau lại muốn uy hiếp đến hắn, cũng đồng nghĩa với việc sẽ khó khắn hơn gấp mười gấp trăm lần.
Nhìn Dương Đào và Huyết Ảnh Ma Tông hoàn toàn rời đi, Bạch Nhạc liếc nhìn Lê Minh Trí một cái, nhưng vẫn không mở miệng, chỉ chậm rãi đi về phía Lam tiên sinh:
- Lam tiên sinh, nói ra manh mối của bảo khố, ta có thể cho ngươi chết sảng khoái một chút.
- Ha ha ha ha ha!
Nghe được lời Bạch Nhạc nói, Lam tiên sinh không có chút hoảng sợ nào, ngược lại cười phá lên.
- Bạch Nhạc, ngươi cho rằng ta còn sẽ sợ chết sao? Trước đó ta cũng đã trúng kịch độc! Chết tính là cái gì? Ta chỉ hận không có thể giết được ngươi!
Lam tiên sinh nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng nói, “Cho dù ngươi có thủ đoạn gì, cứ việc dùng trên người ta! Nếu ta kêu ra một tiếng, vậy chỉ có thể là do Lam mỗ vô năng!”
Trong mắt Lam tiên sinh tràn đầy khinh thường, trong lúc nói chuyện, khóe miệng hắn đã là tràn ra một tia máu.
Từ giây phút biết tin Ngô Tuyết Tùng bị đoạt xá, hắn kỳ thật cũng đã điên rồi, chết tính là cái gì, nếu không phải vì báo thù Bạch Nhạc, hắn đã sớm đã tự sát!
Bố trí sát trận này, đối với hắn mà nói, chính là một đòn có chết không sống.
Hắn vốn không ôm bất kỳ hy vọng may mắn nào, từ lúc bắt đầu lộ diện, hắn đã không màng đến sống chết nữa.
Trên thực tế, cả Dương Đào và Huyết Ảnh Ma Tông cũng nằm trong kế hoạnh của hắn.
Cho dù là Dương Đào thật sự giết chết Bạch Nhạc, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nói ra bí mật của bảo khố, mà khiến bọn chúng cũng phải chôn cùng, vì bồi táng cho chính hắn, cũng vì bồi táng cho Ngô Tuyết Tùng.
Trước đó chẳng qua là có tu vi mạnh mẽ khống chế, độc tính mới không bộc phát ra, hiện giờ đại sự đã bại, Lam tiên sinh không còn muốn sống nữa, tu vi đang áp chế nháy mắt tan rã, độc tính trực tiếp bộc phát, nhiều nhất qua thời gian khoảng trăm nhịp thở, độc tính sẽ hoàn toàn phát tác giết chết hắn.
Dưới tình huống như vậy, hắn tất nhiên không sợ bất kỳ uy hiếp nào của Bạch Nhạc.
Tuy rằng bất đồng quan điểm, nhưng nhìn thấy Lam tiên sinh giờ phút này vẫn kiên quyết như vậy, cho dù là ai, trong lòng cũng đều không khỏi sinh ra vài phần khâm phục.
Đối với Bạch Nhạc, đối với bá tánh Thanh Châu, thậm chí đối với những Thanh Vân kỵ bị hắn mê hoặc mà nói nói, hắn thực sự đáng chết.
Nhưng duy nhất đối với Ngô Tuyết Tùng mà nói, Lam tiên sinh trung thành không ai có thể nghi ngờ.
Đây thực sự chính là trung thành đến mù quáng, trung thành đến chết.
Ngươi có thể không trung thành đến mù quáng được như vậy, nhưng lại không có tư cách cười nhạo điều này.
Nhìn Lam tiên sinh, Bạch Nhạc than khẽ:
- Lam tiên sinh, ta bội phục ngươi trung thành với phủ chủ, nhưng ngươi và ta quan điểm bất đồng. Bảo khố không phải thuộc về bất kỳ ai, mà là thuộc về Thanh Châu.
Bạch Nhạc bước ra một bước, trong mắt lộ ra đôi chút thương hại, tay đã cầm một viên đá màu xanh lục.