Tông chủ Thất Tinh tông lắc đầu, tiếp tục nói:
- Lần này ngươi trở về, lúc tham gia khảo hạch tông môn cũng đừng ngại giúp Linh Tê kiếm tông tranh vị trí thứ nhất! Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ nhận được linh dược giúp đột phá Tinh Cung cảnh, kết hợp với viên Vân Tinh đan này, bảo đảm ngươi có thể thuận lợi đột phá Tinh Cung.
Lúc trước khi Bạch Nhạc rời khỏi Linh Tê kiếm tông, Từ Phong từng nói, khảo hạch tông môn không chỉ là cơ hội của Linh Tê kiếm tông, đối với bản thân Bạch Nhạc cũng là một lần cơ duyên.
Bây giờ liên hệ với những lời này của tông chủ Thất Tinh tông, Bạch Nhạc đã hiểu được vài phần.
Chỉ là lúc trước, Từ Phong e cũng không thể tưởng tượng được, chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi mà Bạch Nhạc có thể trưởng thành đến như vậy.
- Đa tạ tông chủ chỉ điểm!
Bạch Nhạc hơi khom người, khẽ đáp.
Tông chủ Thất Tinh tông nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Lấy thực lực của ngươi, giành lấy vị trí thứ nhất không thành vấn đề. Chỉ là đến lúc đó, một khi ngươi để lộ ra thực lực, hơn phân nửa các tông môn ở Duyệt Châu cũng sẽ muốn lôi kéo ngươi, ngươi nên tự mình cân nhắc cho kỹ.
Nói là tự mình cân nhắc, nhưng trên thực tế ý hắn đã cực kỳ rõ ràng, nếu ngươi đã đáp ứng điều kiện của Thất Tinh tông, cũng đã nhận lấy Vân Tinh đan, như vậy dĩ nhiên không thể đổi ý. Cho dù các tông môn Duyện Châu có đưa ra điều kiện gì, ngươi đều không thể đồng ý.
- Tông chủ yên tâm, Bạch Nhạc tuy rằng chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng đạo lý cơ bản vẫn hiểu được. Nhất định ta sẽ không làm ra loại chuyện tiểu nhân bỉ ổi.
Bạch Nhạc mang tâm trạng lãnh hội, lập tức hứa hẹn:
- Huống chi, Bạch gia còn ở Thanh Châu. Lúc ta không có ở đây, nếu có chuyện gì, vẫn xin tông chủ thay ta quan tâm một chút.
Hiện giờ bản thân Bạch Nhạc còn là phủ chủ Thanh Châu, an nguy của Bạch gia không thành vấn đề, bây giờ hắn nói ra, thứ nhất là thêm một sự bảo đảm, mặt khác là để thể hiện thái độ của chính mình.
Sau khi rời khỏi Thất Tinh tông, Bạch Nhạc liền tới bái kiến Mộng Thiên Thu.
Tuy rằng hiện tại Bạch Nhạc đã là phủ chủ Thanh Châu, nhưng hắn vẫn hành lễ đệ tử với Mộng Thiên Thu như cũ, cực kỳ cung kính.
Sau một phen hàn huyên, lúc này Bạch Nhạc mới nói ra việc mình muốn tạm thời rời khỏi Thanh Châu, trở lại Linh Tê kiếm tông.
Mộng Thiên Thu trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi:
- Chuyện về đại hội đạo môn, chắc ngươi đã biết?
- Đúng vậy.
Bạch Nhạc gật đầu, cũng không giấu diếm gì, hắn nói thẳng:
- Trước đó ta đã gặp tông chủ, cũng đã đồng ý sẽ lấy danh nghĩa Thất Tinh tông tham gia đại hội đạo môn.
Nhắc tới chuyện này, Mộng Thiên Thu không khỏi có hơi thổn thức:
- Ta nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi mới chỉ tiến vào Linh Phủ?
- Đúng vậy. Khi đó ngài không bỏ mặc, còn truyền thụ ma thuật cho ta, vãn bối vô cùng cảm kích.
Bạch Nhạc lại lần nữa hành lễ.
Mộng Thiên Thu vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng nói:
- Khi đó ngươi không chịu bái nhập môn hạ của ta, thực ra ta cũng hơi buồn. Chỉ là, hiện tại xem ra ta thật sự không tư cách làm sư phụ ngươi.
- Thiên Thu đại sư.
Bạch Nhạc muốn nói gì đó, lại bị Mộng Thiên Thu ngắt lời:
- Không đến ba năm, từ mới tiến vào Linh Phủ đến đột phá Linh Phủ đỉnh phong, chỉ một chút nữa là có thể đột phá Tinh Cung. Thiên tài như vậy, lão phu thực sự không dạy ra được, không sao đâu.
Mộng Thiên Thu lắc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Chỉ là thiên phú về ma thuật của ngươi thực sự rất cao, lão phu chỉ hy vọng ngươi đừng lãng phí phần thiên phú này.
- Đệ tử nhất định sẽ nghiêm túc tu luyện Thiên cơ biến.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu cười to, khẽ lắc đầu nói:
- Chờ sau khi ngươi đột phá lại nói tiếp, hiện giờ đối với ngươi mà nói, quan trọng nhất chính là đột phá Tinh Cung.
- Thiên Thu đại sư, vật này là đệ tử lấy được từ trong lăng của Thanh Vương. Lấy thực lực hiện giờ của đệ tự thật sự là quá lãng phí, xin đại sư hãy nhận lấy.
Bạch Nhạc lấy thận thạch từ trong giới chỉ ra rồi nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn trước mặt Mộng Thiên Thu.
Trước đó Mộng Thiên Thu còn không để ý, nhưng khi thật sự nhìn thấy rõ thận thạch, ông liền lập tức đứng lên cầm lấy, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.
- Thận thạch, thật là thận thạch! Sao ngươi lại có được thứ này?
- Lúc vào lăng của Thanh Vương, ta từng rơi vào ảo cảnh...
Bạch Nhạc chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra, không hề giấu giếm.
Nghe xong những lời này, lại nhìn thận thạch trong tay, sắc mặt Mộng Thiên Thu lập tức hơi phức tạp.
Về lý thuyết, cho dù có thế nào ông cũng không muốn nhận lấy loại bảo vật như vậy, nhưng thứ mà Bạch Nhạc đưa tới lại là thận thạch, đây đã không chỉ là vấn đề trân quý nữa, với ông mà nói, đây vốn chính là cơ hội tiến thêm một bước trên đường ma thuật.
Nếu lần này bỏ lỡ, lấy thực lực của ông, có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
Dưới tình huống như vậy, ông thực sự không thể từ chối.
- Thiên Thu đại sư, ngài có ân dạy dỗ với đệ tử, lúc Bạch gia gặp nạn ngài cũng giúp ta chống đỡ. Đệ tử không có gì báo đáp, thận thạch này cũng chỉ là một chút tâm ý của đệ tử, rất mong ngài sẽ nhận lấy.