Bạch Nhạc khẽ nhướng mày, một tay cầm kiếm, y phục trắng như tuyết chuyển động theo gió, kiếm ý kinh người đột nhiên bay lên.
- Thông đồng với ma đạo, giết người vô tội bừa bãi, Mưu Kình Thần, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hắn ta đáng chết sao?
- Đương nhiên đáng chết!
Bị Bạch Nhạc đoán được thân phận, Mưu Kình Thần cũng không ngạc nhiên chút nào, chỉ là trong mắt lộ ra một chút hàn ý, hắn nói:
- Nhưng người của Đông Hải Tiên Đảo ta cũng không tới lượt ngươi xử trí!
Chỉ một câu, sự độc đoán bá đạo của Mưu Kình Thần ngay lập tức thể hiện ra.
Kể từ sau cuộc chiến ở Đông Hải hai năm trước, có thể nói, Mưu Kình Thần đã chèn ép tất cả thiên tài của thế hệ trẻ ở Duyễn Châu và được mệnh danh là thiên kiêu vô song.
Đừng nói là thiên tài Linh Phủ Cảnh, dù cho có được cảnh giới Tinh Cung Cảnh cũng sẽ không lọt được vào mắt của Mưu Kình Thần.
Đối với Mưu Kình Thần, đối thủ của hắn là những thiên tài trong Thiên Tông, những người còn lại chỉ là những kẻ tầm thường.
Về phần Bạch Nhạc, người xuất thân từ Linh Tê Kiếm Tông, hắn ngay cả tên cũng chẳng muốn nhớ tới.
Không một lời vô nghĩa, Mưu Kình Thần giơ tay lên, lòng bàn tay của hắn đột nhiên biến thành khổng lồ, chưởng về phía Bạch Nhạc.
Đối với hắn mà nói, Bạch Nhạc chỉ như một con kiến, không cần bất kỳ lời giải thích nào, chỉ cần trực tiếp ra tay giết chết, đoạt lại đồ vật.
Cho dù chỉ là tùy ý chưởng một cái nhưng uy lực thì lại rất khủng khiếp.
Con ngươi Bạch Nhạc đột nhiên co rút lại, lúc này Bạch Nhạc thật sự cảm nhận được uy lực kinh khủng của Mưu Kình Thần, cũng không dám chần chừ nữa, trong chớp mắt, hắn rút Thu Hoằng Kiếm ra, chính diện đón nhận một chưởng đang bay tới.
Linh Tê Nhất Kiếm.
Hắn ra tay mà trong lòng không có bất kỳ ý cầu gặp may nào, sức mạnh của tử phủ hoàn toàn bộc phát, dùng hết sức chém ra.
- Bùm!!!
Trong phút chốc, linh lực đáng sợ trên không trung đột nhiên nổ tung, lòng bàn tay to lớn bị một kiếm chém vỡ.
Dưới ánh trắng, y phục trắng như tuyết.
- Ồ!!!
Một chưởng này bị phá, Mưu Kình Thần không khỏi ồ lên một tiếng, thật sự đánh giá Bạch Nhạc lại một lần nữa.
- Nhập vi cảnh giới, Linh Tê Kiếm Quyết... Linh Tê Kiếm Tông thật sự còn có một thiên tài. Ta nhớ ra rồi, ba năm trước, Thánh Nữ Đạo Lăng giá lâm đến Linh Tê Kiếm Tông, ngươi chính là tiểu tử may mắn kia đúng không?
Mưu Kình Thần nhìn Bạch Nhạc, trong ánh mắt vẫn có chút kiêu ngạo cùng trịch thượng.
- Ta không dám nhận mình thiên tài, nhưng mấy phần cốt khí thì vẫn phải có.
Bạch Nhạc bình tĩnh nhìn Mưu Kình Thần, hắn hỏi một câu không kiêu ngạo nhưng cũng chẳng khiêm tốn:
- Bích Vân Đào đã bị trục xuất khỏi Đông Hải Tiên Đảo từ lâu rồi, Mưu sư huynh đến bây giờ vẫn còn nói hắn là người của Đông Hải Tiên Hảo thì hơi không thích hợp nhỉ?
Mưu Kình Thần hừ lạnh một tiếng, lên tiếng nói:
- Đừng tưởng rằng chặn được một chưởng của ta lại cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người, ngươi không đủ tư cách chất vấn ta!
Đạo lý?
Ngay từ đầu hắn chưa từng có ý định nói chuyện đạo lý với Bạch Nhạc, nắm đấm lớn mới là đạo lý!
- Hay cho một câu không đủ tư cách!
Bạch Nhạc đột nhiên giễu cợt, hắn cười lạnh, nói:
- Người là ta giết, Mưu Kình Thần, nếu ngươi muốn báo thù cho hắn, Bạch Nhạc ta tận lực bồi tiếp.
Thanh kiếm trong tay Bạch Nhạc giơ lên, nửa bước cũng không lùi, trong mắt lộ ra sát ý lạnh lùng.
Nếu không sử dụng Thông Thiên Ma Quân và Côn Ngô Kiếm, hắn quả thực không phải là đối thủ của Mưu Kình Thần, nhưng trên thực tế, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh thắng Mưu Kình Thần cả.
Nơi này là thành Duyễn Châu, một khi Mưu Kình Thần động thủ, động tĩnh phát ra nơi đây không cách nào có thể che giấu với những người khác.
Chỉ cần trì hoãn một lúc, Bạch Nhạc không tin Chu Đông Dương, chủ phủ Duyễn Châu có thể thờ ơ.
Hơn nữa, nơi này là đất liền, khu vực do Bắc Đẩu Tinh Cung kiểm soát, một cái thành Duyễn Châu to như vậy, không thể không có đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung, nếu đổi lại là người khác ra tay, Bắc Đẩu Tinh Cung có thể sẽ không can thiệp, nhưng Mưu Kình Thần thì lại khác.
Đông Hải Tiên Đảo và Bắc Đẩu Tinh Cung đang ở trong một trận chiến khốc liệt nhất, nếu để Mưu Kình Thần hành động liều lĩnh ở thành Duyễn Châu như vậy, Bắc Đẩu Tinh Cung còn có mặt mũi nào nữa chứ?
Suy cho cùng, Mưu Kình Thần ra tay vào lúc nửa đêm, thực chất là để tránh bị chú ý khi hắn ta vào thành Duyễn Châu mà thôi.
Mưu Kình Thần chỉ cần giết chết được Bạch Nhạc trước khi những người khác đuổi tới, đoạt lại được nhẫn trữ vật của Bích Vân Đào, bằng vào thực lực, hắn có thể thong thả rời đi, cho dù Bắc Đẩu Tinh Cung có bất mãn thì cũng không làm gì được.
Chính vì điều này, khi vừa mới tới, Mưu Kình Thần đã ngay lập tức hành động.
Về phần Bạch Nhạc, bây giờ hắn muốn đánh cược, cược mình có thể chống đỡ được cho đến khi Chu Đông Dương cùng với người của Bắc Đẩu Tinh Cung chạy đến hay không?!
Những lời này nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế, đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.
Bạch Nhạc cầm kiếm trong tay chỉ về phía xa, ngay lập tức vào tư thế không ngần ngại chiến đấu, đến chết cũng không chịu thua.
- Ngươi muốn chết!!!