Về phần linh thạch thì Bạch Nhạc chẳng quan tâm, bảo khố của Ngô Tuyết Tùng có đủ linh thạch để cung cấp cho Bạch Nhạc xài nên hắn tự tin có thể ra được giá tiền.
Nam Cung Thiên lắc đầu, quả quyết từ chối:
- Bạch phủ chủ nói đùa. Bạch phủ chủ không thiếu linh thạch chẳng lẽ Bắc Đẩu Tinh Cung ta còn thiếu linh thạch sao?
- Linh dược có thể trợ giúp đột phá cảnh giới, không có chỗ nào là không cực kì quý giá, cho dù là đệ tử của bản tông muốn có cũng phải cống hiến rất nhiều mới được, nào có chuyện lấy ra bán chứ.
Bạch Nhạc nghe được lời này có hơi thất vọng, hắn thầm thở dài trong lòng, con đường này cũng không được sao?
Nam Cung Thiên nhìn Bạch Nhạc, hắn dừng một chút rồi chậm rãi nói:
- Trừ khi...
Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, theo bản năng hỏi:
- Trừ khi cái gì?
Nam Cung Thiên nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Trừ khi Bạch phủ chủ nguyện ý rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, lấy danh nghĩa Bắc Đẩu Tinh Cung ta tham dự đại hội đạo môn.
Qua trận chiến tối hôm qua, mặc dù Bạch Nhạc đấu không lại Mâu Kình Thần nhưng có thể kéo dài thời gian như vậy, cũng đủ chứng minh thực lực thiên phú của hắn. Phải biết Bạch Nhạc mới chỉ là Linh Phủ đỉnh phong mà thôi, một khi hắn thật sự bước vào Tinh Cung cảnh, chỉ e cũng sẽ là một thiên kiêu, cho dù không bằng Mâu Kình Thần thì cũng đủ giá trị để khiến Bắc Đẩu Tinh Cung động tâm.
Dù sao, đại hội đạo môn đối với những địa cấp tông môn mới là chuyện quan trọng nhất.
Trước khi Tông chủ Thất Tinh tông về Thanh Châu đã có nói với Bạch Nhạc, một khi hắn tham dự sát hạch tông môn, thể hiện sức mạnh, ắt sẽ bị những Địa cấp Tông môn khác lôi kéo.
Bây giờ không phải đã ứng nghiệm rồi sao?
Đấy chưa kể Bạch Nhạc hắn còn chưa tham dự sát hạch tông môn đâu nhé, mà chỉ mới đánh với Mâu Kình Thần một trận thôi, nữa là còn bị đối phương đánh bại, nhưng cho dù như thế, người của Bắc Đẩu Tinh Cung vẫn chìa tay mời gọi hắn như cũ.
Trong lòng Bạch Nhạc xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười khổ:
- Nam Cung sư huynh, Linh Tê Kiếm Tông có ân với ta, ta há có thể phụ nghĩa?
Nam Cung Thiên không chút phật lòng, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Bạch phủ chủ, cho dù huynh giúp Linh Tê Kiếm Tông vượt qua sát hạch tông môn thì sau cùng nó vẫn chỉ là Huyền cấp tông môn mà thôi. Chẳng lẽ huynh muốn ở lại Huyền cấp tông môn cả đời sao?
- Chuyện này...
- Linh Tê Kiếm Tông không thể cho huynh bất kỳ sự trợ giúp nào, cứ như việc bây giờ huynh cần linh dược đấy, chỉ cần huynh đồng ý gia nhập Bắc Đẩu Tinh Cung của ta, bản tông ắt sẽ tặng linh dược giúp huynh đột phá. Những thứ này Linh Tê Kiếm Tông có thể cho huynh được sao?
Nam Cung Thiên lắc đầu, tiếp tục nói:
- Huống hồ chi, đại hội đạo môn quan trọng cỡ nào? Cơ hội như thế, Linh Tê Kiếm Tông vốn không thể cho huynh.
Bạch Nhạc thở dài một hơi, cười khổ ôm quyền:
- Huynh để ta suy nghĩ đã!
- Đấy là đương nhiên.
Nam Cung Thiên rõ ràng không trông mong gì việc Bạch Nhạc sẽ lập tức đồng ý. Hắn bưng ly trà, khẽ cười nói:
- Bạch phủ chủ, mời dùng trà!!!
Bạch Nhạc gật đầu. Hắn hớp một ngụm trà, lại nói:
- Nghe đồn Mâu Kình Thần là thiên kiêu vô song, đã chèn ép tất cả thiên tài trong một thế hệ ở Duyễn Châu. Ta vốn cho là thổi phồng, nhưng trận chiến hôm qua thật đúng là khiến người ta phải khiếp hãi!!!
- Mâu Kình Thần đúng là thiên kiêu vô song, nhưng nếu nói có thể chèn ép Duyễn Châu thì nghe cũng buồn cười lắm!
Nam Cung Thiên lắc đầu, ngạo nghễ nói:
- Trước khi Mâu Kình Thần thành danh, Vệ sư huynh đã bước vào Tinh Cung cảnh, chuyên tâm tu hành chờ đợi đại hội đạo môn. Chứ nếu không há lại để Mâu Kình Thần ngông cuồng như thế?!
Bạch Nhạc liền hỏi:
- Chẳng hay vị Vệ sư huynh này là ai?
- Vệ sư huynh tên là Vệ Phật Dạ, là niềm kiêu hãnh của tất cả đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung chúng ta. Ngày sau nếu huynh có thể tham dự đại hội đạo môn chắc sẽ có thể gặp được huynh ấy.
Nhắc đến vị Vệ sư huynh này, trong mắt Nam Cung Thiên liền tràn đầy sùng bái, giống y như khi đệ tử Linh Tê Kiếm Tông nghe nhắc đến Bạch Nhạc vậy.
Dựa vào ánh mắt này của đối phương, Bạch Nhạc đã hiểu, vị Vệ Phật Dạ này chắc chắn ở cùng một cấp bậc thiên kiêu với Mâu Kình Thần. Không dám nói là có thể hơn được Mâu Kình Thần, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thua kém.
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi ngậm ngùi!!!
Trước đây lúc ở Thanh Châu, Bạch Nhạc là thiên kiêu đệ nhất. Nhưng khi quay về Duyễn Châu, thực lực này chẳng thấm vào đâu cả.
Tuy chưa trở về bao lâu, nhưng Bạch Nhạc cũng nhìn rõ, thực lực của Duyễn Châu không thể nghi ngờ là mạnh hơn Thanh Châu rất nhiều.
Nhưng đấy cũng chỉ mới là một góc của thiên hạ mà thôi. Khi thật sự đến đại hội đạo môn, thiên kiêu Cửu Châu tề tựu, thế sẽ là quang cảnh thế nào?!
Bạch Nhạc thu lại tâm tư, thở dài bảo:
- Nghe Nam Cung sư huynh nói thế, ta lại càng hướng về đại hội đạo môn!
Nam Cung Thiên uống một ngụm trà, mỉm cười không nói.
Sở dĩ Nam Cung Thiên nhắc tới Vệ Phật Dạ, trên thực tế hắn cũng muốn dẫn dụ mấy phần tâm tư hướng về đại hội đạo môn của Bạch Nhạc.