Hồi nãy thấy đối phương dùng tay không đón kiếm, Nam Cung Thiên đã âm thầm cười khẩy, thậm chí hắn gần như chắc mẩm là xử tử hình đối phương luôn rồi. Cho dù là ma tu Tinh Cung cảnh, nhưng nếu dám lấy thân thể máu thịt đón một kiếm này, Nam Cung Thiên hắn vẫn có lòng tin có thể chém nát quyền của đối phương.
Nhưng kết quả lại là, đối phương cứng rắn đỡ được kiếm này rồi mà bàn tay chỉ trầy xước một lớp da, chứ ngay cả đầu khớp xương cũng không bị thương tổn.
Giờ khắc này, Nam Cung Thiên mới ý thức được đối phương chắc chắn là thiên kiêu khủng khiếp nhất trong Ma đạo, e rằng cũng không thua kém Mâu Kình Thần là bao. May mà kẻ này còn chưa bước vào Tinh Cung cảnh, chứ nếu không cho dù có bày Bắc Đẩu kiếm trận thì sợ là cũng không phải đối thủ của hắn mất!!!
Chỉ là nhân vật thế này, sao đột nhiên lại vô duyên vô cớ đánh tới cửa vậy?!
Bạch Nhạc hừ lạnh, hờ hững đáp:
- Đánh thắng ta, ngươi mới có tư cách biết!
Dứt lời, thân hình hắn thoắt lên, lại lần nữa đánh tới.
Chỉ là lần này Bạch Nhạc không có ý liều mạng với đối phương. Hồi nãy hắn chỉ là muốn thử xem uy lực của Bắc Đẩu kiếm trận này rốt cuộc là mạnh cỡ nào. Kết quả chịu chút thiệt thòi, nên đương nhiên không thể liều nữa.
Trên đời không có trận pháp nào mà không có sơ hở. Bảy người chính là bảy người, cho dù nhìn qua có giống một khối thế nào thì cũng không thể biến thành một chỉnh thể hoàn mỹ được.
Thật ra Bạch Nhạc không có để mấy người Nam Cung Thiên vào mắt, kết quả xấu nhất là hắn công cốc trở về mà thôi.
Chuyện quan trọng thật sự chính là, hắn muốn mượn cơ hội này xem có thể nhìn trộm được bí mật của Bắc Đẩu kiếm trận hay không.
Nam Cung Thiên cố mạnh mẽ đè ép chấn động trong lòng, sát ý trong mắt hắn càng sâu, trầm giọng chỉ huy:
- Thiên Tuyền chuyển Diêu Quang, Ngọc Hành thượng Thiên Quyền, giết!!!
Chỉ là lần lên tiếng này của Nam Cung Thiên ngược lại khiến trong lòng Bạch Nhạc giật nảy.
Phải biết Bạch Nhạc không phải một kẻ tu hành bình thường. Đúng như Lục Yên Nhiên nói, kỳ thật hầu hết thời gian, trong Bạch Nhạc càng giống một thư sinh hơn.
Lúc còn bé ở Bạch gia, Bạch Nhạc vốn chưa từng nghĩ đến tu hành gì, đọc sách bồi phẩm hạnh mới là lý tưởng của hắn.
Cho dù là tới hôm nay, chỉ cần rảnh rỗi, Bạch Nhạc vẫn sẽ chọn cách đọc sách để thư giãn đầu óc như cũ.
Câu nói của Nam Cung Thiên đã khiến Bạch Nhạc nhận rõ một chuyện, cái gọi là Bắc Đẩu kiếm trận kỳ thật cũng chỉ là lấy khuôn từ Bắc Đẩu thất tinh mà thôi.
Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang.
Đây vốn là tên gọi của Bắc Đẩu thất tinh.
Bây giờ cho dù thân hình của mấy người đám Nam Cung Thiên biến ảo thế nào, kỳ thật cũng không thoát khỏi chỗ đứng của Bắc Đẩu thất tinh, như vậy, Bắc Đẩu kiếm trận này trong mắt Bạch Nhạc dĩ nhiên sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.
Cái gọi là Bắc Đẩu kiếm trận, kỳ thật chính là cách chiến đấu do Cửu Cung Bát Quái pháp kết hợp với tinh tượng của Bắc Đẩu thất tinh mà sáng tạo ra thôi.
Nếu trận này nằm trong tay những bậc đại sư thật sự tinh thông những thứ này, tất sẽ biến hóa đến vô cùng, nhưng mấy người đám Nam Cung Thiên thì làm thế nào được!
Bạch Nhạc gần như có thể khẳng định, đối phương chẳng qua là đang rập theo một khuôn, cố gắng nhớ một chút biến hóa của kiếm trận rồi thi triển ra mà thôi. Gặp người không thông sự biến hóa trong đó đương nhiên không chút bất lợi, nhưng với người hơi hiểu về bát quái và tinh tượng, muốn phá giải cũng không tính là khó khăn.
Nghĩ rõ những điểm này, Bạch Nhạc lập tức nở nụ cười lạnh. Hắn bước lên một bước, cũng trực tiếp cắt vào kiếm trận của đối phương, trước là đuổi Nam Cung Thiên, chiếm vị trí của Thiên Cơ tinh.
Vẻn vẹn chỉ một biến hóa này đã khiến Bắc Đẩu kiếm trận lập tức trở nên rối loạn.
Đến lúc này Bạch Nhạc há còn không hiểu, những đệ tử này của Bắc Đẩu Tinh Cung vốn không hiểu điều huyền diệu của trận, nên việc phá giải dễ như trở bàn tay.
Trong nháy mắt, ma khí ngập trời. Thân hình Bạch Nhạc nhoáng lên, lần nữa giành trước một bước đạp vào một đệ tử khác đang muốn chạy đến vị trí của Khai Dương tinh. Lòng bàn tay Bạch Nhạc hơi dùng sức, dễ dàng bắt lấy đối phương, đệ tử đấy nháy mắt bị hắn chưởng bay ra ngoài.
Một người rời vị trí, cả Bắc Đẩu kiếm trận chưa đánh đã tự sập.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Bắc Đẩu kiếm trận bị phá, Nam Cung Thiên lập tức rét lạnh cả người. Một nỗi sợ hãi từ đáy lòng vọt lên, gần như khiến hắn không còn chút dũng khí để phản kháng.
Đấy không chỉ là vấn đề bị đánh bại. Thân là đệ tử chân truyền của Bắc Đẩu Tinh Cung, Nam Cung Thiên không phải đứa trẻ không chịu nổi thất bại hay trở ngại gì. Thật tế ngay từ khi bắt đầu đánh nhau, Nam Cung Thiên đã biết rõ đối phương là thiên kiêu không thua kém Mâu Kình Thần.
Thua trong tay thiên kiêu thế này cũng không mất mặt!
Nhưng đối phương dường như còn quen thuộc Bắc Đẩu kiếm trận hơn cả hắn. Kẻ đó chỉ qua loa đánh vào chỗ hiểm của kiếm trận đã nháy mắt phá được trận. Kiểu chấn động này chỉ mang tới nỗi tuyệt vọng càng sâu.
- Không thể nào, ngươi rốt cuộc là ai?! Sao ngươi lại biết Bắc Đẩu kiếm trận?!