Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 674 - Chương 674 - Ngọn Nguồn Của Sự Bất An

Chương 674 - Ngọn nguồn của sự bất an
Chương 674 - Ngọn nguồn của sự bất an

Trừ khi...

Chu Đông Dương nhận định, Bạch Nhạc có năng lực hoặc là giết Mâu Kình Thần, hoặc là cùng hắn lưỡng bại câu thương.

Chỉ là dựa vào cái gì mà Chu Đông Dương dám nhận định như thế?

- Chết rồi?

Mí mắt Chu Đông Dương hơi giật, nhỏ giọng lập lại.

- Vâng!

Tiểu Đoạn đứng ở bên người Chu Đông Dương khẽ đáp.

Chu Đông Dương thoáng suy tư một chút, hỏi lại lần nữa:

- Phía bên chỗ Mâu Kình Thần còn có phản ứng gì đặc biệt không?

- Tạm thời không có.

Tiểu Đoạn lắc đầu giải thích:

- Người của chúng ta cũng không dám tới gần quá, để phòng việc bị phát hiện chuyện này có liên quan tới chúng ta.

Chu Đông Dương khoát tay áo, bình tĩnh nói:

- Không cần đề phòng nữa, người đã chết rồi, tất nhiên là Mâu Kình Thần đã đoán được, cũng không có gì để giấu giếm nữa.

Tiểu Đoạn hơi do dự rồi hỏi lại một lần nữa:

- Đại nhân, có cần phái người tiếp xúc thêm một chút nữa không?

- Không cần, mục đích đã đạt được, Mâu Kình Thần làm thế nào cũng không quan trọng.

Chu Đông Dương chậm rãi đứng dậy, dùng một giọng điệu không thể nghi ngờ dặn:

- Ngươi vẫn nên chú tâm để ý Lục phủ nhiều nhiều tí, một khi Bạch Nhạc rời khỏi Lục phủ, dù hắn có đi đâu cũng lập tức báo cho ta biết.

Tiểu Đoạn hơi khom người, cung kính đáp:

- Vâng!

Mặc dù hắn ta cũng không hiểu rằng tại sao người chết rồi mà Chu Đông Dương lại nói là đã đạt được mục đích, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn ta chấp hành mệnh lệnh của Chu Đông Dương.

Người khác không rõ, nhưng hắn ta lại biết tâm cơ của vị phủ chủ đại nhân này thâm trầm và phức tạp hơn biểu hiện bên ngoài rất nhiều.

...

Cách Hà Diêu đi cũng giống như lúc ông tới đây vậy. Hà Diêu trước giờ vẫn vô cùng khiêm tốn, dường như chẳng có ai nhận thấy được là ông đã rời đi.

Dù cho thân là tông chủ của Linh Tê Kiếm Tông, nhưng trên thực tế, tất cả hào quang bây giờ đều tụ lên trên người Bạch Nhạc, cũng không có bao nhiêu người chú ý tới ông.

Bạch Nhạc ngồi ở trong sân, mặc cho ánh trăng vẩy vào trên người mình, trong lòng cũng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.

Mấy ngày nay, loại cảm giác bất an trong lòng Bạch Nhạc càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí dường như nó đã đạt tới một trình độ khiến hắn có chút đứng ngồi không yên.

Chỉ là, Bạch Nhạc như vẫn không thể nào nắm lấy được ngọn nguồn của sự bất an đó.

Tiễn Hà Diêu đi trước một bước, thứ nhất là vì hắn không muốn liên lụy đến Hà Diêu và Linh Tê Kiếm Tông, mặt khác, cũng là vì hắn muốn chuẩn bị cho việc bại lộ thân phận để ứng phó với nguy hiểm trong tình huống không có bất cứ sự lo lắng nào.

- Bạch đại ca!

Dưới ánh trăng, Lục Yên Nhiên chậm rãi bước đến bên người Bạch Nhạc, nhỏ giọng gọi.

- Lục cô nương.

Lục Yên Nhiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhạc, nàng cắn môi, cuối cùng cũng không kiềm được hỏi hắn:

- Bạch đại ca, huynh phải đi rồi à?

- Đúng vậy!

Bạch Nhạc bật cười, cũng không có bất cứ sự giấu giếm nào, đáp:

- Chuyện ở Duyễn Châu đã xử lý xong, ta muốn đến Bắc Đẩu Tinh Cung trước một chuyến, sau đó là phải về tông môn chuẩn bị sát hạch tông môn.

Lục Yên Nhiên nhìn Bạch Nhạc, hơi do dự hỏi:

- Vậy huynh có còn trở về không?

Bạch Nhạc hơi trầm ngâm đôi chút, mới nói:

- Tạm thời thì chắc là sẽ không trở về. Hi Nhi vẫn ở tông môn, nếu một mình cô ở đây không quen, cũng có thể trở về tông môn thăm Hi Nhi.

Lục Yên Nhiên há miệng muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không thể nói ra được.

Một mình ở lại đương nhiên là không quen rồi, nhưng người nàng muốn gặp không chỉ là mỗi Lục Hi Nhi, mà còn cả Bạch Nhạc nữa.

Chỉ là câu này, nàng không nói nên lời.

Lục Yên Nhiên im lặng một lát, lúc này mới gượng cười, nói:

- Bạch đại ca, ta đã từng đồng ý làm cho huynh một bộ quần áo, gần đây chưa kịp làm, cũng không biết khi làm xong, huynh có còn ở Duyễn Châu hay không.

- Quần áo?

Bạch Nhạc lặp lại một lần theo bản năng, trong nháy mắt, trong đầu hắn lại như bị một tia sét bổ xuống, bỗng khiến hắn bừng tỉnh.

Trong đôi mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn nhịn không được vui vẻ trong lòng, chợt đứng dậy ôm Lục Yên Nhiên một hồi:

- Thì ra là thế, ha ha, Lục cô nương, lần này cô đã giúp ta một chuyện lớn rồi!

- Hả?

Lục Yên Nhiên đột nhiên bị Bạch Nhạc ôm như thế, lại nghe thấy mấy câu không đầu không đuôi này, nàng đúng là có chút ngớ người.

Chẳng qua chỉ là làm một bộ y phục thôi mà, có cần phải làm quá như vậy không?!

Bạch Nhạc lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm một lát đã buông Lục Yên Nhiên ra, sau đó đi đi lại lại tại chỗ, trong mắt đột nhiên hiện ra một sát ý lạnh lẽo.

Lục Yên Nhiên có muốn làm quần áo hay không, Bạch Nhạc đương nhiên không quan tâm, nhưng lúc trước, sở dĩ Lục Yên Nhiên nói muốn làm quần áo cho hắn cũng là bởi vì đêm hôm ấy, hắn mượn tên Yến Bắc Thần để ra tay, sau khi trở về thì không kịp thay quần áo.

Ngay sau đó thì Chu Đông Dương đến, chỉ là bị Bạch Nhạc mượn Lục Yên Nhiên gạt đi.

Chuyện này, Bạch Nhạc gần như đã quên mất, bây giờ được Lục Yên Nhiên nhắc lại như thế, hắn lập tức hoàn toàn nhớ ra.

Bình Luận (0)
Comment