- Bạch sư huynh, à không, Bạch sư thúc!
Trở lại Thiên Tâm Phong, Tiêu Hành Nhất và mấy đệ tử xem như quen biết Bạch Nhạc, đã sớm đợi ở đây, gương mặt vui vẻ, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Được rồi, cái gì mà sư thúc với không sư thúc, ta già như vậy sao?
Bạch Nhạc tức giận mắng một tiếng, thuận tay điểm mấy người một cái mở miệng nói.
Mặc dù trên lý thuyết, sau khi bước vào Tinh Cung, Bạch Nhạc đã có thể tính là sư thúc, nhưng lấy tính khí Bạch Nhạc, làm sao nguyện ý chấp nhận cách gọi này.
- Sư phụ, ngươi trở về rồi!
Trong lúc nói chuyện, Lục Hi Nhi cũng nhận được tin tức chạy tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, hưng phấn nhào vào trong lòng Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc tự tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Lục Hi Nhi, trên mặt lộ ra một nụ cười:
- Ta trở về rồi, tiểu Hi Nhi có nghe lời không?
- Có!
Lục Hi Nhi dùng sức gật đầu, đắc ý nói:
- Sư phụ, Hi nhi đã là Dẫn Linh tam trọng rồi.
- Tốt lắm, lát nữa sư phụ sẽ tới kiểm tra ngươi.
Bạch Nhạc cười khẽ một chút, lập tức chuyển hướng đến đám người Tiêu Hành Nhất:
- Đi thôi, chúng ta trở về ngồi một chút.
Bạch Nhạc mang theo mấy người trở lại động phủ, Liễu Như Tân vẫn như ba năm trước, chủ động xử lý những việc vặt giúp hắn, đương nhiên, bây giờ còn có thêm một Lục Hi Nhi, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ châm trà cho mấy người, cảnh đẹp ý vui.
Bạch Nhạc nhìn Liễu Như Tân, có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng lại không biết phải làm thế nào mới tốt.
Bạch Nhạc lắc đầu, tức lập nói với mấy người:
- Lần này ta cố ý bái kiến Bắc Đẩu Tinh Cung, hơn nữa, cũng đã nhận được một cái kết quả rất tốt, ân oán ngày xưa xóa bỏ, lần này tông môn khảo hạch, Bắc Đẩu Tinh Cung sẽ không làm khó dễ chúng ta nữa.
Bạch Nhạc đã giải thích những chuyện này với Hà Diêu, bây giờ lại giải thích một lần cho đệ tử của hắn, không thể nghi ngờ chuyện này càng khiến người khác phấn chấn.
Đúng như dự liệu, nhận được tin tức này, vẻ mặt những người có ở đây đều lộ ra vẻ vui mừng!
Nói chuyện với mọi người một hồi, rất nhanh những người khác cũng cáo từ, cuối cùng chỉ có ba người Liễu Như Tân, Tiêu Hành Nhất cùng với Lục Hi Nhi lưu lại.
Không có người ngoài, Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới chậm rãi nhìn về phía Tiêu Hành Nhất nói:
- Tiêu sư đệ, ta có một việc hy vọng ngươi làm giúp ta.
- Bạch sư huynh mời nói!
Nghe thế, sắc mặt Tiêu Hành Nhất nhất thời trở nên nghiêm túc, trầm giọng đáp.
- Đừng khẩn trương như vậy, chỉ là một chút chuyện nhỏ...
Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Hiện tại khoảng cách đến tông môn khảo hạch còn gần hai tháng, hơn nữa, lần này tông môn khảo hạch là ở Đông Hải... Mặc dù sự tình Bắc Đẩu Tinh Cung đã được giải quyết, nhưng trong lòng ta vẫn có chút bất an như cũ.
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Cho nên, ta muốn xin ngươi thay ta về Thanh Châu một chuyến, có một số việc... Có thể nhận được đáp án từ Thanh Châu.
- Thanh Châu?
Tiêu Hành Nhất hơi run run, có chút không hiểu hỏi.
Bạch Nhạc nói đến sự tình Thanh Châu phủ chủ, trên thực tế Tiêu Hành Nhất cũng không biết, bây giờ chợt nghe Bạch Nhạc nói, tự nhiên có chút không hiểu.
Bạch Nhạc xua tay, cũng không có ý tứ giải thích:
- Ta sẽ viết một phong thư cho ngươi, ngươi đến Thanh Châu, đưa đến Bạch phủ, giao cho tỷ tỷ Bạch Thanh Nhã của ta, đến lúc đó, ngươi lại đi thẳng đến Đông Hải tham gia tông môn khảo hạch là được.
- Được!
Tiêu Hành Nhất gật đầu, cũng không có hỏi vì sao, thẳng thắn đồng ý.
Đối với Tiêu Hành Nhất mà nói, Bạch Nhạc có thể xem như là nửa sư phụ, còn có sự tình của Lục gia nữa, đối mặt với yêu cầu của Bạch Nhạc, đừng nói là loại việc nhỏ như truyền tin này, cho dù là núi đao biển lửa, Tiêu Hành Nhất cũng sẽ không nhíu mày một chút.
- Chút nữa ngươi lại sang đây, ta viết xong thư đưa cho ngươi, ngươi chạy cả đêm tới Thanh Châu! Nhớ kỹ, tốc độ nhất định phải nhanh!
Bạch Nhạc nhìn Tiêu Hành Nhất, nghiêm túc mở miệng nói, dường như lại nghĩ đến cái gì, lại bổ sung thêm:
- Giả sử trên đường có chuyện gì... Trực tiếp hủy thư đi!
Nói đến đây, trong lòng Tiêu Hành Nhất không khỏi nhảy lên, hắn vẫn không hỏi vì sao, chỉ nặng nề gật đầu.
Tiêu Hành Nhất biết Bạch Nhạc còn có lời muốn nói với Liễu Như Tân, nên rất nhanh liền cáo từ đi ra ngoài.
Liễu Như Tân lấy giấy bút đến, lại mài xong mực cho Bạch Nhạc, lúc này mới nhẹ giọng hỏi:
- Bạch sư huynh, lần này đi Đông Hải, có nguy hiểm không?
- Liễu sư tỷ, tại sao ngươi cũng gọi ta là sư huynh.
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Ta đã nói, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng đều là sư tỷ của ta.
Lại nghe được tiếng Liễu sư tỷ này, trong lòng Liễu Như Tân không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, các kỉ niệm ngày trước lại xông lên đầu lần nữa:
- Được, đây là ngươi bảo ta gọi, đừng có đổi ý ấy.
Bạch Nhạc lắc đầu bật cười, lúc này mới trả lời vấn đề vừa rồi của Liễu Như Tân:
- Tự nhiên sẽ có một ít nguy hiểm, hiện tại Linh Tê Kiếm Tông ta ở thế yếu, sợ rằng số lượng người muốn chiếm tiện nghi cũng không ít... thế nhưng, chỉ cần chống đỡ qua cửa ải này, tất cả sẽ tốt lên! Ta để Tiêu sư đệ đến Thanh Châu một chuyến, cũng là vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.