Tiêu Hành Nhất vô ý thức ngẩng đầu liếc một cái, trong lòng liền không khỏi nhảy lên, vội vã khom mình hành lễ lần nữa:
- Vãn bối Tiêu Hành Nhất, xin bái kiến tiền bối!
Người đến tự nhiên là Tô Nhan, bây giờ Tô Nhan cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh, luận thực lực mà nói, câu tiền bối này hợp lý.
- Tiểu Nhạc xảy ra chuyện sao?
Trong lòng Bạch Thanh Nhã căng thẳng, luôn miệng hỏi tới.
- Không! Bạch sư huynh rất tốt.
Tiêu Hành Nhất vội vàng giải thích.
- Nếu không thì có chuyện gì, tại sao ngươi lại chật vật như vậy?
Tô Nhan nheo mắt lại hỏi lần nữa.
- Bạch sư huynh bảo ta mang một phong thư trở về, hơn nữa dặn nhất định phải sớm đưa đến! Ta chịu đại ân của Bạch sư huynh, tự nhiên không dám buông lỏng.
Tiêu Hành Nhất vội vàng giải thích, vừa nói chuyện vừa lấy thư ra, mặc dù Tô Nhan có thực lực Tinh Cung Cảnh, nhưng hắn vẫn dựa theo lời Bạch Nhạc dặn, đưa thư cho Bạch Thanh Nhã, chứ không phải là Tô Nhã.
Bạch Thanh Nhã nghe thấy Bạch Nhạc không có việc gì, lúc này mới thở phào một cái, nhận lấy phong thư, lại phân phó người dâng trà, để Tiêu Hành Nhất nghỉ ngơi.
Bạch Thanh Nhã thu xếp ổn thỏa những thứ này, mới mở thư ra xem, sau khi nhìn qua một cái, Bạch Thanh Nhã liền đưa thư cho Tô Nhan:
- Tô cô nương, là tin tiểu Nhạc gửi cho ngươi.
- Ồ!
Tô Nhan gật đầu một cái, rồi mới tiếp nhận thư từ trong tay Bạch Thanh Nhã, nhìn kỹ.
Vốn là một phong thư dài, Tô Nhan lại xem vô cùng nghiêm túc, nên sau gần một nén nhang thời gian, Tô Nhan mới ngẩng đầu lên, Tô Nhan thoáng suy tư một chút, bàn tay khẽ nhấc lên, trong nháy mắt, bức thư trong tay nàng hóa thành bụi phấn.
- Mời Tiêu công tử đi xuống nghỉ ngơi trước, đa tạ đã đưa tin tức tới, sự tình phía sau để ta tới an bài.
Tô Nhan nhìn Tiêu Hành Nhất, nhẹ giọng nói.
- Vâng!
Tiêu Hành Nhất đối mặt với cường giả Tinh Cung Cảnh, nhiều ít cũng có chút câu thúc, mặc dù trong lòng có rất nhiều suy đoán đối với thân phận đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi.
Đợi đến khi Tiêu Hành Nhất xuống dưới, lúc này Bạch Thanh Nhã mới hỏi:
- Đến tột cùng Tiểu Nhạc có chuyện gì? Ta có đọc qua, nhưng không hiểu rõ nội dung trong thư.
- Sự tình Duyện Châu có chút vướng tay vướng chân, cần công tử đi qua Thanh Châu điều tra tông môn đối phương một chút, còn nữa... Khả năng ta phải đi Duyện Châu một chuyến.
Tô Nhan nhìn về phía Bạch Thanh Nhã, nhẹ giọng giải thích.
Từ Bạch phủ đi ra, Tô Nhan đi thẳng đến Hàn Sơn.
Mặc dù nàng là ma tu, nhưng nhận lệnh của Bạch Nhạc chưởng quản Thanh Châu, nên thân phận cũng không giống bình thường, mặc dù là đi đến Hàn Sơn, nhưng cũng không có nguy hiểm gì.
...... ...
Vô độc hữu nhị!
Thời điểm Tiêu Hành Nhất chạy tới Thanh Châu, Tiểu Đoạn cũng chạy tới Đạo Lăng Thiên Tông.
Vì là chuyện liên quan đến Yến Bắc Thần, nên Tiểu Đoạn đã được mang lên Thánh Nữ Phong rất nhanh.
- Ngươi nói cái gì?
Tiểu Cầm vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, kết quả lại làm cho Tiểu Cầm cũng không dám thất lễ, trực tiếp truyền tin tới Vân Mộng Chân.
Vì lý do cẩn thận, Vân Mộng Chân đã tự mình gặp Tiểu Đoạn, xác nhận lại lần nữa.
- Tiểu nhân Đoạn Hưng Dương, bái kiến thánh nữ!
Đối mặt Vân Mộng Chân, Tiểu Đoạn cũng không dám có chút bất kính, lúc này trực tiếp quỳ xuống.
- Nói rõ ràng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Vẻ mặt Vân Mộng Chân có chút lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.
Mặc dù Vân Mộng Chân chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng Tiểu Đoạn vẫn cảm thụ được một hồi áp lực khủng bố, quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cố ổn định tâm thần một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Phủ chủ hoài nghi, Bạch Nhạc và truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần âm thầm cấu kết, hơn nữa tám chín phần mười Côn Ngô Kiếm, ở ngay trong núi phía sau Linh Tê Kiếm Tông!
- Chứng cớ đâu?
Vân Mộng Chân không nhúc nhích chút nào, lạnh lùng hỏi.
- Là như thế này...
Sửa sang lại tâm tư một chút, Tiểu Đoạn liền vội vàng giải thích tất cả chuyện phát sinh mấy ngày nay ở Duyện Châu, trong này cũng bao gồm rất nhiều suy đoán của Chu Đông Dương, một vòng tiếp một vòng, khiến cho người ta không thể không tin ba phần.
Vân Mộng Chân lẳng lặng nghe những lời này, vẻ mặt cũng càng ngày càng lạnh.
- Nói cách khác... Ngươi căn bản không có chứng cứ, chỉ là suy đoán?
Câu nói này nhất thời hù dọa Tiểu Đoạn chảy mồ hôi ướt sũng cả người, vội vàng giải thích.
- Phủ Chủ đại nhân nói, chuyện liên quan đến truyền nhân Ma Quân và Côn Ngô Kiếm, thà tin có chứ không thể không tin! Đoán sai, chỉ lãng phí một chút thời gian và tinh lực, nhưng nếu đoán đúng... thì đó chính là đại sự kinh thiên!
- Không sai!
Trong lúc nói chuyện, thanh âm Triệu Thụy lập tức vang lên:
- Bái kiến thánh nữ!
Chân mày Vân Mộng Chân hơi nhấc lên, lạnh lùng nói:
- Triệu Thụy, chuyện của ta, lúc nào đến phiên ngươi xen mồm vào?
- Thánh nữ thứ lỗi!
Triệu Thụy hơi khom người, không nhanh không chậm mở miệng nói:
- Trước khi tới, ta đã hỏi qua đệ tử của hắn, đại thể biết là chuyện gì xảy ra, cũng không phải là có ý định nghe trộm! Đương nhiên, dựa vào chút thực lực của ta, cũng không gạt được thánh nữ.