- Chu Đông Dương có cấu kết cùng ma đạo hay không ta không biết, nhưng phía sau hắn tuyệt đối có Đại Càn Vương Triều chống đỡ! Cũng chính vì vậy, bổn tông mới không thể không cứng rắn nhịn xuống cục tức này.
Chu Mộng Dương tiếp tục nói:
- Ngươi nói với Bạch Nhạc, nếu như phát sinh xung đột với Chu Đông Dương, ngàn vạn lần không nên bận tâm lão phu! Thậm chí nếu có thể giết Chu Đông Dương, vô luận là lão phu, hay là toàn bộ Hàn Sơn, đều thiếu nợ hắn một phần nhân tình!
- Hàn Âm Linh là bảo vật gì?
Tô Nhan lại hỏi lần nữa.
- Là một kiện Linh Bảo trung phẩm, một khi thi triển có thể hình thành một tòa băng sơn, vây người ở bên trong, chặt đứt khí tức, hơn nữa còn có linh âm, chấn nhiếp thần hồn, uy lực cực mạnh! Nếu như hắn có thể thúc dục uy lực Hàn Âm Linh, thậm chí có thể lay động Tinh Hải Cảnh!
Chu Mộng Dương thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn nói ra.
Lay động Tinh Hải Cảnh!
Bốn chữ đơn giản này, lập tức khiến cho trong lòng Tô Nhan run lên.
- Quấy rối rồi, Tô Nhan cáo từ!
Giờ khắc này, Tô Nhan cũng ngửi được mùi vị nguy hiểm, nên lập tức cáo từ.
Dựa theo phân phó của Bạch Nhạc, nàng còn cần đi Thất Tinh Tông một chuyến nữa, tra hỏi sự tình Đông Hải Tiên Đảo và Bạch Cốt Thần Giáo, nhưng nhớ tới chuyện Bạch Nhạc có nói Chu Đông Dương đang ở ngay Linh Tê Kiếm Tông, trong lòng Tô Nhan nhất thời trở nên căng thẳng, nào còn suy nghĩ được cái gì, nàng rời khỏi Hàn Sơn, thậm chí quên luôn việc đi vòng về Thanh Châu phủ nói cho Tiêu Hành Nhất một tiếng, trực tiếp chạy về Duyện Châu.
........
Trăng sáng sao thưa!
Bạch Nhạc lẳng lặng đứng ở phía sau núi, nhìn Chu Đông Dương mở miệng nói:
- Phủ Chủ đại nhân, còn ba ngày nữa, ta sẽ phải theo đệ tử bổn tông đi tới Đông Hải, bây giờ vẫn không có động tĩnh gì! Chỉ sợ ngươi đoán sai rồi?
Bạch Nhạc đứng trên cây, nhìn ánh trăng lạnh lùng, lười biếng nói.
- Không phải còn ba ngày nữa sao? Bạch phủ chủ cần gì nóng ruột như vậy?
Chu Đông Dương không để bụng liếc nhìn Bạch Nhạc, mở miệng đáp.
- Người ta cùng mỹ nữ hoa tiền nguyệt hạ, là tình yêu, còn hai người chúng ta mỗi đêm đều thủ ở chỗ này, không khỏi có chút phá phong cảnh đi?
Bạch Nhạc nhún vai, tùy ý mở miệng nói:
- Hay là ta bỏ đi, nếu thật sự có động tĩnh gì, đứng ở trong tông môn, cũng có thể nhận thấy được.
- Bạch phủ chủ nói giỡn, lấy thân phận cùng thực lực của ngươi, muốn mỹ nữ gì chẳng có?
Chu Đông Dương không để ý đến Bạch Nhạc, thuận miệng nói:
- Nếu ngươi thật sự ưa thích, trở về ta đưa cho ngươi mấy người? Đảm bảo đều là mỹ nhân tuyệt sắc, sẽ không kém hơn Lục cô nương.
- Bỏ đi!
Bạch Nhạc trợn mắt một cái, theo miệng nói:
- Thế nhưng nói đến đây, Phủ Chủ đại nhân có thể nói cho ta một chút hiếu kỳ hay không?
- Ồ? Bạch phủ chủ muốn biết cái gì?
Chu Đông Dương thuận miệng hỏi.
- Vì sao trước đây ngươi lại phản bội Hàn Sơn?
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm vào Chu Đông Dương, thong thả hỏi:
- Không cần nói những lời dọa người kia, ở đây không có người, chúng ta nói một chút lời thật lòng được không?
- Vì sao Bạch phủ chủ quan tâm chuyện của ta như vậy?
Chu Đông Dương nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Hiếu kỳ thôi! Mọi người đều là hiếu kỳ có đúng không? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chúng ta tâm sự không phải tốt hơn sao?
Bạch Nhạc giang tay ra, lộ vẻ vô tội mở miệng nói.
- Vậy thì tâm sự!
Yên lặng trong chốc lát, Chu Đông Dương không hỏi lại, mà bình tĩnh mở miệng nói:
- Được, để báo đáp lại, ta hy vọng Bạch phủ chủ cũng có thể thỏa mãn một chút hiếu kỳ của ta, coi như là trao đổi, được không?
- Tốt, có điều... Phủ Chủ đại nhân có cái gì muốn hỏi ta?
- Rất đơn giản! Ta muốn biết, đến tột cùng ngươi và Yến Bắc Thần có quan hệ như thế nào?
Đột nhiên, trong mắt Chu Đông Dương lộ ra một vệt tinh mang khiếp người:
- Ta cũng là câu nói kia, Bạch phủ chủ không cần nói những cái dọa người.
Vừa rồi bầu không khí còn vui vẻ, nhưng sau hai câu nói này, liền biến thành giương cung bạt kiếm, lộ ra một loại khí tức nguy hiểm.
- Phủ Chủ đại nhân, ngươi đang gài bẫy ta!
Con mắt Bạch Nhạc hơi nheo lại, lười biếng nói:
- Ta và Yến Bắc Thần có thể có quan hệ gì? Đạo ma bất lưỡng lập, điểm ấy ta vẫn phân biệt rõ.
- Thật sao?
Chu Đông Dương ung dung cười, chậm rãi mở miệng nói:
- Tại sao ta nghe nói, ngươi có một vị hồng nhan tri kỷ ở Thanh Châu, tên là Tô Nhan... Vị Tô cô nương này lại chính là ma tu?
- Ngươi điều tra ta?
Bạch Nhạc lạnh lùng liếc mắt Chu Đông Dương, nhàn nhạt mở miệng.
- Cũng vậy thôi! Gần đây đột nhiên Tiêu Hành Nhất biến mất, có lẽ là thay ngươi về Thanh Châu điều tra tin tức đúng không? Không bao lâu nữa, tự nhiên ngươi sẽ có được đáp án vấn đề mà ngươi vừa mới hỏi ta, chuyện này cũng không tính là bí mật gì.
Trong mắt Chu Đông Dương lộ ra vẻ mỉa mai, đơn giản đưa ra phản kích.
- Ngươi cho người theo dõi Tiêu Hành Nhất.
- Ngươi cảm thấy, ta cần ngăn cản ngươi điều tra ta sao?
Trong mắt Chu Đông Dương lộ ra một tia khinh thường, ngạo nghễ mở miệng nói.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc lập tức trầm mặc xuống.