- Ra tay đi! Ta sẽ để ngươi biết, súc sinh vĩnh viễn chỉ là súc sinh, bất kể có bảo vật gì ở trên tay, ngươi vẫn chỉ là một súc sinh vô dụng như cũ!
Sát ý lẫm liệt, trong mắt Bạch Nhạc tràn đầy vẻ khinh miệt.
Hàn Âm Linh thì như thế nào?
Chỉ là thực lực Linh Phủ trung kỳ, cho dù trên người mang trọng bảo... Lại có thể thế nào?
Ngay cả Bạch Cốt Trủng mình cũng phá, chẳng lẽ còn có thể bị một tên Chu Đông Dương uy hiếp hay sao?
Nếu hắn muốn tìm chết, vậy thì tác thành cho hắn!
- Bạch Nhạc, hy vọng lát nữa ngươi còn có thể lạc quan như vậy!
Chu Đông Dương cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, trong nháy mắt, Tinh Cung chợt ngưng tụ mà ra, lộ ra một tia quang huy chói mắt, toàn bộ Tinh Cung trông rất sống động, lộ ra một cỗ áp lực khủng bố.
Đây mới là Chu Đông Dương một đường giết ra Hàn Sơn, đạp vô số thi cốt thượng vị phủ chủ Duyện Châu.
Có thể đi tới một bước này, Chu Đông Dương so bất cứ kẻ nào đều biết ẩn nhẫn hơn, ác hơn, vô tình hơn.
Vì đạt được mục không từ thủ đoạn, đây mới là kiêu hùng!
Cổ tay nhoáng lên, chuỗi lục lạc lam sắc kia nhất thời vang lên một tiếng chuông thanh thúy, giống như đánh thẳng vào linh hồn, làm người ta không rét mà run!
Cùng lúc đó, một cỗ hàn khí khủng bố cũng theo đó vọt tới, lạnh thấu đến xương!
- Coong!
Một tiếng kiếm minh vang lên, Thu Hoằng Kiếm chợt ra khỏi vỏ, trường kiếm phá không bay đi, nhắm thẳng đến chỗ Chu Đông Dương!
Phi Kiếm Thuật!
Cảnh tượng bất ngờ này, khiến Chu Đông Dương bị dọa giật mình, hắn còn chưa kịp phản ứng, Thu Hoằng Kiếm đã trực tiếp bay đến trước mặt, nhắm thẳng cổ tay hắn, dường như muốn trực tiếp chặt đứt cánh tay cầm Hàn Âm Linh.
- Cút ngay!
Chu Đông Dương vỗ một cái, theo bản năng muốn đánh bay thanh kiếm kia, nhưng khiến cho hắn không thể nghĩ tới là, theo một chưởng này đánh ra, lưỡi kiếm kia cũng sinh ra biến hóa vi diệu, loại cảm giác linh động này, quả thực giống như là một cánh tay vô hình cầm kiếm công phạt.
Đến giờ khắc này hắn mới ý thức được, tùy tiện xuất kiếm ra, là một loại thủ đoạn cực kỳ cao minh của kiếm đạo.
Trước đó ở Duyện Châu Thành, hắn đã từng thấy Bạch Nhạc xuất thủ, nhưng không có thủ đoạn này.
Dưới tình huống đó, hắn không cho rằng Bạch Nhạc còn lý do ẩn giấu thực lực, như vậy giải thích duy nhất là... thực lực Bạch Nhạc lại đề thăng.
Lúc này mới bước vào Tinh Cung Cảnh bao nhiêu ngày?
Thiên phú và tâm trí như vậy làm sao có thể khiến người ta không chấn động cơ chứ.
Nghĩ vậy, sát khí trong lòng Chu Đông Dương càng dâng lên!
Đến mức này, hắn đã định cho Bạch Nhạc tội chết, hơn nữa không chỉ đơn giản là giết chết Bạch Nhạc, mà còn phải làm vĩnh tuyệt hậu họa.
- Đinh linh linh!
Hàn Âm Linh trong tay lại vang lên lần nữa, trong nháy mắt liền có một cỗ hàn khí khủng bố tuôn ra, chỉ mấy hơi thở, đã hóa thành một tòa băng sơn, trực tiếp bao vây Bạch Nhạc đi vào.
Cảm nhận được luồng khí lạnh kinh khủng xung quanh hình thành băng sơn, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi nhảy lên, không dám có chút do dự nào nữa, lập tức tế xuất Tinh Cung.
Phía trên Tinh Cung, thất tinh lấp lánh!
Linh lực bàng bạc không ngừng tuân ra, bảo vệ quanh thân Bạch Nhạc không bị hàn ý ăn mòn, nhưng vô lực đánh nát băng sơn để Bạch Nhạc thoát khốn.
Bạch Nhạc cũng không xa lạ cảm giác này!
Dường như lực lượng Hàn Âm Linh phóng xuất ra, có cách làm khác với Hàn Sơn Quyết trước đây nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ là lúc này, mượn Hàn Âm Linh và thực lực Tinh Cung Cảnh của Chu Đông Dương, nên có thể phát huy ra lực lượng càng mạnh hơn mà thôi.
Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên!
Bạch Nhạc nhớ rõ, lực lượng Hàn Sơn Quyết sẽ không ngừng tăng cường.
Mặc dù nhìn dáng vẻ Chu Đông Dương, không có được truyền thừa Hàn Sơn Quyết, thế nhưng mượn Hàn Âm Linh, lại có thể đạt được hiệu quả giống nhau, thậm chí càng mạnh hơn.
Vấn đề duy nhất là, làm sao Chu Đông Dương dám không kiêng nể gì như thế!
Dù sao nơi đây cũng là Linh Tê Kiếm Tông, một khi gây ra động tĩnh lớn như vậy, ắt sẽ kinh động Hà Diêu, cho dù Linh Tê Kiếm Tông yếu hơn nữa, thì dưới loại tình huống này, cũng sẽ không đứng nhìn không quan tâm, trừ phi... Ngay từ đầu đã cắt đứt khí tức.
Nghĩ vậy, trong đầu Bạch Nhạc không khỏi hiện lên một đạo linh quang!
Tiếng chuông!
Vấn đề nằm ở chỗ tiếng chuông, nếu hắn đoán không sai, bản thân tiếng chuông kia có thể đưa đến tác dụng cắt đứt khí tức, cho dù bên này có đánh nhau lật trời, thì khí tức cũng không truyền tới Linh Tê Kiếm Tông.
Gần như cùng lúc trong đầu Bạch Nhạc lóa lên những ý nghĩ này, đột nhiên thần hồn truyền đến một hồi đau đớn, giống như tiếng chuông kia chợt vang lên trong thần hồn.
Công kích thần hồn!
Cho tới lúc này, Bạch Nhạc mới ý thức được sự đáng sợ của Hàn Âm Linh!
Dùng tiếng chuông cắt đứt khí tức, dùng hàn khí ngưng tụ thành băng sơn vây khốn đối thủ, cùng lúc đó, linh âm còn có thể thâm nhập thần hồn, trực tiếp phát động công kích nhằm vào thần hồn.
Chỉ sợ thực lực kém một chút, thần hồn sẽ trực tiếp tan vỡ.