Từ cục diện trước mắt mà nói.
Trận tông môn khảo hạch lần này ở Đông Hải, Vân Mộng Chân có thật sự lộ diện hay không?
Nếu vị Đạo Lăng Thánh Nữ này đến, như vậy toàn bộ Duyện Châu sẽ đều rung động theo, cuối cùng mang đến ảnh hưởng gì, thật sự có phần khó nói.
Còn nữa, Chu Đông Dương chết đi... Tuy Linh Tê Kiếm Tông không có quan hệ trực tiếp với chuyện này, nhưng vẫn không tránh được phiền phức!
- Sự tình Bất Tử Thanh Vương không cần phải lo lắng, nếu như hắn thật sự khôi phục tu vi, nhất định sẽ tới tìm ta, ta sẽ giải quyết.
Dọc đường đi, Bạch Nhạc kể lại tất cả sự tình Thanh Châu cho Vân Mộng Chân nghe, mặc dù có rất nhiều chuyện Vân Mộng Chân đã biết, nhưng cũng không cắt đứt Bạch Nhạc. Nàng nghe Bạch Nhạc kể lại những chuyện hắn đã trải qua, giống như nàng cũng đi cùng Bạch Nhạc kinh lịch qua những nguy hiểm này.
Có rất nhiều chỗ Bạch Nhạc nói hời hợt, nhưng Vân Mộng Chân biết rõ, cái kia đau khổ và nguy hiểm bực nào, trong bất tri bất giác, tay hai người càng nắm càng chặt.
- Ngươi còn chưa tới Tinh Hải Cảnh, đối mặt Bất Tử Thanh Vương có nguy hiểm không?
Bạch Nhạc dừng bước lại, nhìn Vân Mộng Chân nghiêm túc hỏi.
Cảm nhận được sự quan tâm của Bạch Nhạc, trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, mặc dù thực lực nàng mạnh hơn so với Bạch Nhạc, hơn nữa lưng mang sứ mệnh và trách nhiệm Đạo Lăng bất bại, nhưng nàng lại rất thích loại cảm giác được người quan tâm này.
Giống như thời điểm trước đây đối mặt với Dạ Nhận, rõ ràng Bạch Nhạc còn yếu đuối như vậy, nhưng vẫn luôn ngăn ở trước người của nàng, nguyện ý dùng tính mệnh để đổi lấy sự an toàn của nàng.
- Yên tâm đi, đoạt xá trọng sinh cũng không dễ dàng như vậy! Trong khoảng thời gian ngắn, Bất Tử Thanh Vương không có khả năng khôi phục lại thực lực đỉnh phong, đến lúc đó, ta đã sớm bước vào Tinh Hải Cảnh, cho dù không có Côn Ngô Kiếm, ta cũng sẽ làm cho tất cả mọi người biết, Đạo Lăng vẫn bất bại như cũ!
Nói đến đây, trong giọng nói Vân Mộng Chân nhiều thêm vài phần nghiêm túc và tự tin.
Từ khi nàng bắt đầu kế nhiệm Đạo Lăng Thánh Nữ, nàng đã gánh vác sứ mệnh này, bất kể có đánh rơi Côn Ngô Kiếm hay không, cũng không thể thay đổi điểm này, càng sẽ không đánh bại nàng.
- Vân Mộng Chân, mấy năm nay, không chỉ có một người nói với ta... Lần này sẽ là thời đại chung kết!
Bạch Nhạc do dự một chút, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi cứ mạnh mẽ gánh vác tất cả như vậy... Có từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, ngươi không chịu đựng nổi hay không?
Vân Mộng Chân yên lặng một lát, nhẹ giọng đáp:
- Ta sẽ không thua!
- Không có ai vĩnh viễn không thua!
Bạch Nhạc kéo Vân Mộng Chân lại, nghiêm túc mở miệng nói:
- Không phải ngay cả Thông Thiên Ma Quân cũng đã tạ thế rồi sao?
“...”
Nghe vậy, Vân Mộng Chân cũng không khỏi trầm mặc xuống lần nữa.
Đúng là thần thoại Đạo Lăng bất bại mấy nghìn năm qua đã bị Thông Thiên Ma Quân đánh vỡ!
Ngay cả bản thân Thông Thiên Ma Quân cũng đã vẫn lạc.
Quả thật, Thông Thiên Ma Quân không có bại, trên đời này nếu bàn về đơn đả độc đấu, không có bất kỳ người nào có thể là đối thủ của Thông Thiên Ma Quân, không bại nhưng không có nghĩa là không chết.
Bạch Nhạc liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của nàng, đồng thời trực tiếp đâm thủng rồi.
Bất bại và không chết, vốn là hai khái niệm.
Thế cục thiên hạ hôm nay là dạng gì, trong lòng Vân Mộng Chân cũng biết, đối mặt Bạch Nhạc, nàng không muốn nói dối, nhưng nàng càng hiểu hơn, nếu thật đến cấp độ xấu nhất, cho dù nàng cố gắng như thế nào, cũng cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Một lúc lâu sau, Vân Mộng Chân mới nhẹ giọng nói:
- Đây là số mệnh của ta!
- Ta nói rồi, ta không tin số mệnh!
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Chân, chậm rãi mở miệng nói, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại lộ ra một cỗ lực lượng không thể nghi ngờ.
- Phụt!
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, đột nhiên cười rộ lên, nhẹ giọng nói:
- Tốt, vậy thì nỗ lực tu hành, sau đó tới giúp ta đánh vỡ số mệnh... Đợi ngươi thật sự danh mãn thiên hạ, có thể che mưa che gió giúp ta, ta sẽ không phải làm Đạo Lăng Thánh Nữ này nữa, gả cho ngươi, làm một cô gái bé bỏng, có được không?
- ... Được!
Nằm ngoài dự liệu của Vân Mộng Chân là, Bạch Nhạc nhìn nàng, yên lặng trong chốc lát, rồi rốt cục vẫn nghiêm túc gật đầu một cái.
Không hiểu sao giờ phút này, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Nhạc, viền mắt Vân Mộng Chân lại có chút phiếm hồng, nàng chậm rãi xoay người lại, nhón chân lên, ôm lấy Bạch Nhạc:
- Cảm ơn ngươi, Bạch Nhạc! Có một câu nói này của ngươi, ta cũng đã rất vui vẻ rồi... Nhưng ta cũng không phải là loại tiểu nữ nhân kia đâu!
Vân Mộng Chân nhẹ nhàng ôm một cái, rồi rất nhanh liền đẩy Bạch Nhạc ra, mỉm cười nói:
- Ngươi nên lo cho cho mình trước đi, nếu không, khả năng chỉ có ta tới cứu ngươi.
Nhắc tới chuyện này, Bạch Nhạc cũng không khỏi hơi ỉu xìu.
Nói cái gì mà giúp Vân Mộng Chân che mưa che gió, nhưng hiện thực là cái mạng nhỏ của hắn, đều do Vân Mộng Chân cứu về, bằng không, tên Tả hộ pháp Bạch Cốt Thần Giáo kia, đã đủ để đè chết hắn.
Nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân lại không nhịn được cười rộ lên.