Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 733 - Chương 733 - Đông Hải, Bạch Nhạc Ta... Tới!

Chương 733 - Đông Hải, Bạch Nhạc Ta... Tới!
Chương 733 - Đông Hải, Bạch Nhạc Ta... Tới!

- Cổ Thành Vân, ngươi có cần thể diện nữa không, đừng có đùa kiểu vô lại này, bỗng dưng làm trò cười cho người khác.

Khổng Từ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.

- Ta vô lại?

Cổ Thành Vân cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Ta có tư cách tham gia tông môn khảo hạch hay không cũng là do Đông Hải Tiên Đảo và Bắc Đẩu Tinh Cung quyết định, đâu đến phiên ngươi tới bình phán?

- Linh Tê Kiếm Tông ngươi không phái ra cao thủ Tinh Cung Cảnh đến, trách ta được sao?

Trong mắt Cổ Thành Vân tràn đầy vẻ khinh miệt, khinh thường nói:

- Một câu nói, dám hay là không dám, nếu như không dám, liền đàng hoàng cút ra ngoài cho ta.

- Ngươi xác định, nhất định phải đánh?

Khổng Từ lộ vẻ cổ quái hỏi lần nữa.

Cổ Thành Vân mơ hồ nhận ra một tia dị dạng trên nét mặt Khổng Từ, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra, đến tột cùng là chuyện gì, chỉ cho là Khổng Từ đang giở trò lừa bịp, lúc này cười lạnh nói:

- Không sai! Chẳng lẽ tông chủ Linh Tê Kiếm Tông các ngươi muốn tự mình động thủ hay sao?

Khả năng lời này hay quá đáng, nghiễm nhiên nhục nhã tông chủ Linh Tê Kiếm Tông.

Chỉ là Cổ Thành Vân vừa mới nói ra lời này, đột nhiên cảm thụ được một cỗ hàn ý lạnh đến tận xương đánh tới, dường như trong nháy mắt, bị một loại uy hiếp tử vong bao phủ, lông tơ toàn thân đều dựng lên.

Mà khởi nguồn của tất cả chuyện này, lại chỉ là một ánh mắt mà thôi.

Mặc dù còn cách một khoảng khá xa, nhưng khi ánh mắt kia rơi xuống, Cổ Thành Vân lại cảm giác được, giống như có một thanh kiếm đang chỉ mình, loại áp lực kia, thậm chí khiến cho hắn có chút không thở nổi.

Đột nhiên mồ hôi lạnh trên người liền túa ra, càng nhiều hơn là cảm giác đáy lòng sinh ra sợ hãi.

Giờ khắc này, trong đầu Cổ Thành Vân hiện lên vô số ý niệm, nhưng mãi không nghĩ ra đầu mối nào.

Hắn không xa lạ gì đối với Linh Tê Kiếm Tông, hơn nữa hiện tại trong toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, cũng chỉ có một mình tông chủ Hà Diêu, là có thực lực Tinh Cung Cảnh, mà Hà Diêu cũng chưa chắc mạnh hơn hắn bao nhiêu! Nếu không phải vậy, những năm gần đây Linh Tê Kiếm Tông cũng sẽ không yếu như thế.

Cổ Thành Vân nghĩ, cho dù gây hấn với Hà Diêu, chưa chắc đối phương dám đối với hắn như thế nào, cho nên mới dám không kiêng nể gì mở miệng trào phúng như thế.

Nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, không ngờ bị một vị cao thủ khủng bố để mắt tới.

Tâm niệm Cổ Thành Vân thay đổi thật nhanh, không biết đối phương là ai nhưng hắn biết rõ, dưới loại tình huống này, bất kể như thế nào cũng không thể trêu chọc cao thủ bực này, hắn lập tức khom người chắp tay nói:

- Không biết vị tiền bối nào ở đây, xin hiện thân gặp mặt.

- Ha ha!

Nhìn thấy bộ dạng này của Cổ Thành Vân, những đệ tử Linh Tê Kiếm Tông vừa bị tức giận nói không ra lời, lại không nhịn được cười ha ha.

Nghe thấy tiếng cười của đối phương, rốt cục Cổ Thành Vân cũng ý thức được, hình như sự tình có chút không bình thường, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt nhất thời thay đổi trở nên vô cùng khó coi.

- Két!

Trong cầu thang, truyền đến một hồi tiếng bước chân, Cổ Thành Vân vô ý thức ngẩng đầu lên, lại thấy một thanh niên tối đa hai mươi tuổi lửng thững đi từ trên lầu xuống, trong nháy mắt, đầu óc ông một tiếng, nghẹn đỏ cả mặt.

- Bạch sư huynh!

- Bái kiến Bạch sư huynh!

Trong nháy mắt, tất cả đệ tử Linh Tê Kiếm Tông xung quanh liên tiếp khom người hành lễ, ngay cả Khổng Từ cũng khẽ khom người hành lễ.

Cổ Thành Vân gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, không thể nhận thấy nửa điểm khí tức dao động từ trên người Bạch Nhạc, giống như đối phương chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu như đổi thành thời điểm khác, có lẽ Cổ Thành Vân sẽ ý thức được dị thường. Nhưng hôm nay, thứ hắn cảm nhận được, lại chỉ là tự sức giận và căm hận khi bị lừa gạt!

Với độ tuổi của Bạch Nhạc, cộng thêm là người Linh Tê Kiếm Tông, gần như là trong nháy mắt, Cổ Thành Vân liền cảm giác mình bị đối phương đùa giỡn, loại cảm giác nhục nhã kia, nhất thời làm cho đầu óc hắn choáng váng.

- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết sao?

Bạch Nhạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cổ Thành Vân, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Những năm gần đây, có không ít người mắng chúng ta như thế, nhưng không có một ai có kết cục tốt.

Đối với đệ tử Linh Tê Kiếm Tông mà nói, Cổ Thành Vân rất lợi hại, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc, cũng chỉ là một tên tàn ác ngang ngược mà thôi.

Tô Nhan nhắc nhở hắn, người đến bất thiện, hiển nhiên người đến kia và Cổ Thành Vân không có nửa điểm quan hệ.

- Miệng lưỡi sắc bén lắm! Làm sao, ngươi muốn thay Linh Tê Kiếm Tông đánh cuộc với ta sao?

Cổ Thành Vân nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, khinh miệt hỏi.

- Ta không có hứng thú đối với ngươi!

Bạch Nhạc lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Nói cho ta biết, là ai bảo ngươi tới.

- Ngươi muốn chết!

Loại ánh mắt đạm mạc này của Bạch Nhạc, thực sự trọc giận Cổ Thành Vân, trong mắt hắn bốc lên một tia lửa giận, hắn vung tay, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Bạch Nhạc.

Một chưởng này bị đè nén mà đánh ra, nếu thật sự đánh trúng, sẽ không đến mức đánh chết, nhưung trọng thương là nhất định.

Bình Luận (0)
Comment