Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 737 - Chương 737 - Vu Oan Giá Họa (2)

Chương 737 - Vu Oan Giá Họa (2)
Chương 737 - Vu Oan Giá Họa (2)

Bạch Nhạc khẽ sờ cằm, vẫn chưa trả lời.

Chỉ cần khôi giáp và chiến đao là thật, như vậy người có phải là thật hay không, cũng đã không quan trọng, bởi vì Bạch Nhạc không cách nào chứng minh người chết đi không phải Thanh Vân Kỵ.

Ngay cả những chi tiết này cũng đã chuẩn bị xong, chỉ có thể nói đối phương đã sớm có chuẩn bị, bản thân chuyện này liền có nghĩa là cực kỳ nguy hiểm.

- Công tử, những người này càng ngày càng kích động... Giả sử có người cầm đầu, sợ rằng sẽ thực sự động thủ mất, chúng ta làm sao bây giờ?

Tô Nhan có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi.

Đương nhiên, nếu nói thực lực, phần lớn những người này chỉ là Linh Phủ Cảnh mà thôi, lấy thực lực Bạch Nhạc và Tô Nhan, cũng không quá sợ hãi, cho dù thật sự động thủ, cũng chưa chắc chịu thiệt, đánh không lại, đi thì cũng gần như không ai có thể cản.

Nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ cần động thủ, mâu thuẫn sẽ lập tức trở nên gay gắt, đẩy cục diện vào vực sâu không thể khống chế.

Chỉ sợ kẻ đứng sau chuyện này, cũng đang chờ một màn như vậy.

Huống chi, Bạch Nhạc đi rồi, những đệ tử Linh Tê Kiếm Tông này thì như thế nào?

Nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ ngoài Hà Diêu ra, những người khác của Linh Tê Kiếm Tông đều chết ở nơi này, đây cũng là chuyện Bạch Nhạc không thể chấp nhận.

- Muốn phá cuộc, nhất định phải tìm được người phía sau màn trước!

Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói.

- Chắc là người Đông Hải Tiên Đảo, nhưng chúng ta không tìm được chứng cứ... Hơn nữa, cũng không có nhiều thời gian như vậy.

Tô Nhan lộ vẻ nghiêm túc nói.

- Sợ rằng không chỉ có Đông Hải Tiên Đảo, mà còn có người của phủ thành chủ.

Bạch Nhạc trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng nói.

- Phủ thành chủ? Không phải Chu Đông Dương đã chết rồi sao?

- Chu Đông Dương chết, nhưng thủ hạ của hắn lại không chết!

Bạch Nhạc lắc đầu, trầm giọng nói:

- Ngươi đã quên Lam tiên sinh rồi sao?

Lúc trước ở Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng cũng bị đoạt xá trong lăng tẩm Thanh Vương mà chết, nhưng vị Lam tiên sinh kia vẫn ở trong tối tích súc lực lượng, mượn Huyết Ảnh Ma Tông, khởi xướng phản kích Bạch Nhạc, nếu không phải trước đây Tô Nhan thô bạo trấn áp Thanh Vân Kỵ phản loạn, chỉ sợ Bạch Nhạc đã chết ở trong tay đối phương.

Bài học này, làm cho Bạch Nhạc ý thức được, sợ rằng chuyện này và sự tình Thanh Châu trước đây, có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu!

Dù sao, Chu Đông Dương cũng cai quản Duyện Châu nhiều năm như vậy, tự nhiên trong tay nắm giữ lực lượng không nhỏ, một khi bị điều động, làm ra phản kích, tự nhiên sẽ không khó khăn.

Hơn nữa, trong đầu Bạch Nhạc cũng đã hiện lên người đối phương chọn, đó chính là Tiểu Đoạn một mực đi theo bên cạnh Chu Đông Dương.

Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói, nghĩ rõ ràng các chi tiết cũng không quan trọng, quan trọng là, hắn nên xử lý sự tình trước mắt như thế nào, để người khác tin tưởng hắn.

Chuyện này mới là gian nan vạn phần.

Không chỉ vì Bạch Nhạc không có chứng cứ đanh thép để chứng minh chân tướng, quan trọng hơn là... Chân tướng căn bản không quan trọng!

- Tiểu Nhan, thật sự đã ứng với câu nói kia của ngươi... Lai giả bất thiện!

- Đoán được... Thì như thế nào?

Tiểu Đoạn đứng trong gian phòng trang nhã ở tửu lâu đối diện, lạnh nhìn đám người Linh Tê Kiếm Tông bị vây lại, khinh thường mở miệng nói.

Mặc dù có lời đồn nói, Chu Đông Dương bị Đạo Lăng Thánh Nữ giết chết, nhưng cho dù cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám đi tìm Vân Mộng Chân báo thù, tự nhiên món nợ này cũng chỉ có thể tính lên cho Bạch Nhạc và người Linh Tê Kiếm Tông.

- Phủ chủ từng nói qua, cái bánh chỉ lớn như vậy, ngươi được chia nhiều, thì dĩ nhiên phần của ta sẽ thiếu! Mặc kệ Bạch Nhạc có phải người của Linh Tê Kiếm Tông hay không, chỉ cần cái thân phận phủ chủ Thanh Châu này của hắn bộc lộ ra, sẽ rất dễ bị các tông môn Duyện Châu khác vô ý thức chống lại.

Tiểu Đoạn dừng một chút, tiếp tục nói:

- Cho dù có người đoán được Bạch Nhạc sẽ không ngu xuẩn trả thù người Lục Hợp Môn như thế thì sao? Sẽ không ai quan tâm, thứ bọn hắn muốn chỉ là một cái cớ, để đuổi Linh Tê Kiếm Tông và Bạch Nhạc ra khỏi Đông Hải mà thôi.

- Nhiều người tức giận khó phạm! Bây giờ Bạch Nhạc đã đâm lao phải theo lao, bất kể hắn có động thủ hay không, kết quả cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, bởi vì, thế cục sẽ thúc hắn đi, không phải do hắn không chế nữa!

- Ba, ba, ba!

Nhậm Bách Đào nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt lộ ra một nụ cười rực rỡ:

- Tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời!

Mặc dù sự tình do Nhậm Bách Đào để đệ tử Đông Hải Tiên Đảo đi làm, nhưng hầu như tất cả kế hoạch đều do Tiểu Đoạn tính toán, bây giờ lại nghe Tiểu Đoạn phân tích như thế, càng làm người ta tín phục.

- Nhâm công tử quá khen!

Tiểu Đoạn khẽ khom người, trầm giọng nói.

Nhậm Bách Đào nhìn Tiểu Đoạn, nhẹ giọng nói:

- Đối phó với nhân vật như phủ chủ Thanh Châu, bất kể cẩn thận như thế nào cũng không quá đáng, có đúng không?

- Không sai!

Tiểu Đoạn không có bất kỳ do dự nào, thẳng thắn gật đầu:

- Xuất thủ với người như thế, nhất định phải làm tính toán tốt trường hợp xấu nhất trước.

Bình Luận (0)
Comment