Đương nhiên, dù là như thế nhưng đồng thời cũng nhất định phải khiến Bạch Nhạc bỏ ra cái giá xứng đáng mới được.
- Vâng, Trần trưởng lão, đệ tử đã hiểu!
Trần Kiếm Phong phất phất tay áo, nói khẽ.
- Trước tiên không nên vội, để sau hẳn nói... Cái tên Từ Phong kia và Mưu Kình Thần có thù oán, lần này Linh Tê Kiếm Tông của hắn muốn thuận lợi đặt chân lên Đông Hải Tiên Đảo cũng không dễ dàng như vậy.
Về điểm này, Tiền Thụy cũng mơ hồ biết được một chút, lúc trước phụ thân của Mưu Kình Thần bị Từ Phong chính tay giết chết, cũng chính là đoạn ân oán này, mới khiến cho giữa Linh Tê Kiếm Tông và Đông Hải Tiên Đảo, kết một món nợ máu không thể hóa giải.
Hai năm nay, Mưu Kình Thần không hề động thủ, là bởi vì chưa kịp có cơ hội xuất thủ, nhưng lần này Từ Phong lại tự mình bước chân vào Đông Hải, đương nhiên sẽ không có đạo lý nhẫn nhịn.
Chỉ là nhìn xem, phải chăng Bạch Nhạc còn muốn can thiệp vào giúp Từ Phong hay không mà thôi.
Đừng thấy đám người Bạch Nhạc lên thuyền dễ dàng, nhưng trên thực tế, những tông môn khác muốn lên thuyền, hầu như đều phải trải qua một trận tranh đấu, những môn phái Huyền Cấp Tông Môn nhỏ bé kia vì muốn tranh giành vị trí trống mà Lục Hợp Môn bỏ lại, lại càng liều mạng tranh đấu kịch liệt hơn!
Bắt đầu lên thuyền từ sáng sớm, mãi cho đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng thuyền cũng có thể bắt đầu giăng buồm ra biển.
Cuối cùng có cả thảy mười hai tông môn lên được thuyền, trong đó có chín tông môn là Huyền Cấp Tông Môn, còn lại là ba tông môn nhỏ có tiềm năng thăng cấp khác, chờ đến lúc tông môn khảo hạch chính thức bắt đầu, sẽ tham gia tranh đấu giành tư cách trở thành Huyền Cấp Tông Môn.
Những gian buồng nhỏ trên thuyền lớn đều được phân chia dựa theo thực lực.
Ba tông môn nhỏ kia được chia cho gian buồng cuối cùng của khoang thuyền, dường như còn chẳng nhìn thấy được ánh nắng, từ đầu đến cuối đều ở trong Huyễn Cảnh tối tăm nhất, hơn nữa trong tình huống không có việc cần thiết, nhất định không được đặt chân lên boong tàu.
Những Huyền Cấp Tông Môn khác cũng dựa vào trình tự lúc lên tàu mà được lựa chọn những gian buồng nhỏ khác!
Đương nhiên, toàn bộ vị trí còn lại trên thuyền đều bị người của Đông Hải Tiên Đảo chiếm lấy, cũng không ai dám có dị nghị gì.
Bạch Nhạc uể oải đứng trên boong tàu, hưởng thụ cơn gió lướt qua, ngắm nhìn mặt trời lặn, có cảm giác cực kỳ hài lòng, giống như đang đi biển du ngoạn vậy, thỉnh thoảng còn nhờ đệ tử Đông Hải Tiên Đảo lấy thức ăn đồ uống cho hắn.
Đừng thấy bây giờ trên thuyền có không ít cường giả Tinh Cung Cảnh, nhưng người dám làm càn như Bạch Nhạc, hầu như cũng chẳng có ai cả.
Đương nhiên, đổi thành những người khác, đệ tử Đông Hải Tiên Đảo cũng chưa chắc sẽ để ý tới, nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt hờ hững cười như không cười của Bạch Nhạc, cho dù là đệ tử Linh Phủ Cảnh, lẽ nào lại còn dám từ chối yêu cầu của hắn sao?
Cho đến lúc Bạch Nhạc sai bảo đệ tử Đông Hải Tiên Đảo chuẩn bị hoa quả cho hắn, rốt cuộc Nhậm Bách Đào không thể nhịn thêm được nữa, đích thân đi đến trước mặt Bạch Nhạc.
- Bạch phủ chủ, nơi này không phải phủ thành chủ của ngươi, ngươi yêu cầu cũng nhiều quá rồi đấy?
- Ta cho rằng ngươi sẽ còn tiếp tục nhịn được nữa.
Khóe miệng Bạch Nhạc khẽ nhếch lên một nụ cười, lười nhác mở miệng nói.
- Nếu ngươi còn không chịu lộ diện, sợ rằng ta sẽ lại sai bảo bọn họ xuống biển bắt cá đấy.
Ánh mắt của Nhậm Bách Đào chợt lóe sáng, lúc này hắn mới ý thức được, Bạch Nhạc cố ý khiêu khích hắn lộ diện, nghĩ đến điểm này, ngược lại Nhậm Bách Đào tỏ vẻ rất bình tĩnh.
- Bạch Nhạc, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?
- Không phải là ta muốn làm gì, mà là các ngươi muốn làm gì!
Trong mắt Bạch Nhạc toát ra một cỗ sát khí nhàn nhạt, chậm rãi mở miệng nói.
- Sau lần từ biệt hôm đó, Nhậm sư huynh liền biến mất bặt vô âm tính, điều này khiến ta có chút khó tin... Lần này tông môn của ta lên thuyền cũng dễ dàng quá đi, trong chuyện này lẽ nào không có ý chỉ của Nhậm sư huynh sao?
Có Bạch Nhạc uy hiếp, đương nhiên những người khác không dám chọc vào, nhưng dù sao Linh Tê Kiếm Tông cũng không thể dựa vào một mình Bạch Nhạc, ít nhất nếu đối phương muốn đổi một cách thức so tài khác, có nhiều cuộc tỷ thí để quyết định thứ tự lên thuyền, hẳn là Linh Tê Kiếm Tông cũng không thể lên thuyền dễ dàng đến vậy.
Là người có thể đưa ra quy tắc, không thể nghi ngờ Đông Hải Tiên Đảo thực sự có quyền lực này, cho dù là Bạch Nhạc, cũng không có khả năng phản đối.
Nhưng tất cả mọi chuyện, cũng quá mức thuận lợi rồi, đến mức khiến Bạch Nhạc ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Loại tình huống này, Bạch Nhạc cũng không có tâm tư chơi trò khôn vặt với Nhậm Bách Đào, trực tiếp lựa chọn phương thức thẳng thắn nhất.
- Bạch phủ chủ nghĩ nhiều rồi, chẳng phải là ta không đến tìm ngươi gây rối, ngươi lại càng được tự tại hay sao?
Trong lúc vô tình mí mắt của Nhậm Bách Đào khẽ nháy một cái, hời hợt qua loa nói.
- Nhậm sư huynh, nếu ngươi nói như vậy, thì thật là ngại quá.
Bạch Nhạc nhếch miệng, khoan thai mở miệng nói.