Ánh mắt Bạch Cốt phu nhân dâng lên một tia sát khí lạnh như băng, nàng ta dứt lời, một bộ móng vuốt và một thanh kiếm bạch cốt bỗng xuất hiện trên tay, mạnh mẽ chém về phía Vân Mộng Chân.
Trên Đông Hải xuất hiện một trận chiến thế này, tất sẽ kinh động đến Đông Hải Tiên Đảo, bất kể thế nào thì vào thời điểm này, Nguyệt Lâm Tiên sẽ không có lí do gì để khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần Vân Mộng Chân chống đỡ lâu hơn chút, chờ đến lúc Nguyệt Lâm Tiên tới, tình thế nguy hiểm này sẽ được hóa giải.
Vấn đề duy nhất là phải mất bao lâu Nguyệt Lâm Tiên mới tới?
…
Đông Hải Tiên Đảo, Nguyệt Lâm Tiên nhìn vị trí màu đỏ nhỏ xíu trên biển kia, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh như băng, sau đó đưa tay ra trực tiếp giáng một chưởng vào ngực mình, ông ta phun ra một ngụm máu, kinh mạch rối loạn, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.
Dù là như thế, nhưng trong mắt Nguyệt Lâm Tiên vẫn hiện lên tia sáng rực rỡ.
Thánh Nữ của Đạo Lăng gặp nạn ở Đông Hải, tất nhiên ông ta sẽ không có lí do để không giúp đỡ, cách duy nhất là ngụy trang thành dáng vẻ thụ thương do bị tấn công, làm hết sức để kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa.
Không cần quá lâu, thời gian một khắc là đủ rồi.
Gần như là ngay lúc đó, một sức mạnh khủng khiếp bỗng nhiên nổ tung, quét qua toàn bộ đảo nhỏ của Nguyệt Lâm Tiên.
Một bộ xương trắng bất ngờ nổi lên, nhanh chóng chạy ra phía ngoài đảo.
Từ lúc đó, toàn bộ Đông Hải Tiên Đảo đều bị chấn động, vô số người chạy đến chỗ của Nguyệt Lâm Tiên, tức khắc cả Đông Hải trở nên rối loạn.
Thậm chí còn có mấy vị trưởng lão bám lấy bộ xương trắng đang bỏ chạy ra biển kia để đuổi theo.
Bạch Nhạc đứng ở biên giới Huyết Hải, sắc mặt biến đổi cực kì khó coi.
Bạch Nhạc nghe thấy Vân Mộng Chân bọn họ nói chuyện, chính vì vậy hắn càng ý thức được tình thế nghiêm trọng thế nào, nhưng với tính tình của Bạch Nhạc thì càng nguy hiểm hắn lại càng bình tĩnh.
Tình huống như vậy cũng khiến Bạch Nhạc bình tĩnh lại hoàn toàn, suy nghĩ thay đổi cực nhanh, Bạch Nhạc lập tức mở miệng nói với Mâu Kình Thần:
- Mâu sư huynh, có tới hai vị cường giả Tinh Hải cảnh, sợ là chúng ta không xen vào được, bằng không vẫn nên nhanh chóng chạy tới Tiên Đảo, mời lão tổ ra tay được không?
Bạch Nhạc cũng không rõ rốt cuộc Mâu Kình Thân đối với chuyện này biết được bao nhiêu, càng không nắm chắc được là hắn ta dẫn mình tới đây để làm gì, loại tình thế này chỉ có Mâu Kình Thần tỏ thái độ trước, mới có thể xác định được bước tiếp theo mình cần làm gì.
Nếu không, tùy tiện xuất thủ, chỉ sợ không những chẳng cứu được Vân Mộng Chân mà trái lại sẽ quấn thêm bản thân mình vào.
Mâu Kình Thần lắc đầu, nhìn Bạch Nhạc một cái rồi từ tốn nói:
- Không cần. Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên sẽ không thể gạt được lão tổ, chỉ là lão tổ đuổi tới cũng cần thời gian. Chúng ta may mắn gặp đúng lúc, nên nghĩ cách giúp thánh nữ tranh thủ trong đoạn thời gian này.
Trên thực tế, bắt đầu từ lúc đến đây, Mâu Kinh Thần vẫn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của Bạch Nhạc.
Dù sao, nghe đồn lần này Vân Mộng Chân đến Duyễn Châu thì chỗ đầu tiên nàng tới là đến Linh Tê Kiếm Tông, mà lại còn đích thân đánh giết, khả năng là cùng Bạch Nhạc có mâu thuẫn với phủ chủ Duyễn Châu Chu Đông Dương, loại tình huống này, rất khó khiến người ta không hoài nghi rằng Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc có mối liên hệ nào đó.
Lần này dẫn Bạch Nhạc tới Huyết Hải cũng là để thăm dò luôn một lần.
Chỉ là Mâu Kình Thần phải thất vọng rồi, Bạch Nhạc thế mà lại không chút phản ứng, thậm chí phản ứng đầu tiên là kiếm cớ chạy trốn.
Bạch Nhạc nghe được lời này của đối phương, trong lòng hắn chẳng những không buông lỏng chút nào mà trái lại càng cảm thấy bất an hơn.
Đạo lý rất đơn giản, ngay cả Mâu Kinh Thần cũng biết Đông Hải xảy ra biến cố, dưới tình huống như thế, nếu nói vị lão tổ Đông Hải kia không hề phát hiện ra thì chính là chuyện không thể nào. Nếu đã chuẩn bị từ sớm thì với thực lực của đối phương chỉ một lát là tới, căn bản là sẽ không bị trì hoãn.
Phải biết thời điểm ở Thanh Châu, Bạch Nhạc đã biết tốc độ của Tinh Hà lão tổ bọn họ, từ Thất Tinh Tông đến thành Thanh Châu, ở khoảng cách xa như vậy cũng chỉ cần một chốc là tới.
Như vậy có thể giải thích rằng chính bản thân đối phương cố ý kéo dài thời gian, muốn bằng cách này kéo chết Vân Mộng Chân.
Nhất là thời điểm Bạch Cốt Thần Giáo cũng tham dự vào thì Bạch Nhạc càng hoài nghi động cơ của Đông Hải Tiên Đảo.
Bạch Nhạc chỉ vào biển máu, sắc mặt có hơi khó coi:
- Tranh thủ kiểu gì? Hai vị lão tổ Tinh Hải Cảnh ở bên trong, dựa vào chút thực lực của chúng ta, sợ rằng đi vào cũng chỉ có bị giết, thế này sao gọi là hỗ trợ, phải gọi là đi chịu chết mới đúng.
Mặc dù trong lòng Bạch Nhạc đã sốt ruột muốn động thủ lắm rồi, nhưng giờ khắc này, hắn vẫn phải giả trang thành bộ dáng không muốn nhúng tay vào.
Mâu Kình Thần nhìn Bạch Nhạc một chút, nhàn nhạt nói:
- Lời này của Bạch phủ chủ, sợ là có hơi sai rồi. Mục tiêu của đối phương là Đạo Lăng Thánh Nữ, sẽ không nhằm vào chúng ta, chỉ cần bằng lòng ra tay thì việc kéo dài thêm một ít thời gian cũng không phải là khó.