Những người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Bạch Nhạc đã nhảy vào bên trong biển máu, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
- Giết đi! Dù là bảo vệ hộ thể thế nào thì cũng không thể sử dụng mãi được, không cần quan tâm đến hắn ta, giết Vân Mộng Chân đi!
Đoạn Thiên Thương nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Lâm Tiên đã bước vào biển máu, bèn lập tức giận dữ hét lên lần nữa.
Ầm...
Đạo lý kia vốn là rất đơn giản, vừa suy nghĩ thôi là có thể hiểu được ngay, đương nhiên là Bạch Cốt phu nhân cũng sẽ không có bất cứ sự chần chờ nào, nàng ta đưa tay ra, lại là một kiếm chém về phía Vân Mộng Chân.
Vân Mộng Chân nắm ngọc bội Cửu Long Hoàn trong tay, nàng căn bản không cần suy nghĩ là đã có thể hiểu được cách kích hoạt nó, chỉ một ý niệm, hư ảnh Thanh Long một lần nữa bay ra, đỡ lấy công kích của Bạch Cốt phu nhân dễ như trở bàn tay.
Ngay lúc đó, Nguyệt Lâm Tiên cuối cùng cũng chạy tới.
Ông ta căn bản không cho Bạch Cốt phu nhân cơ hội xuất chiêu, một màn nước màu xanh thẳm đã cản đến trước người Vân Mộng Chân, ngay lúc đó, tay Nguyệt Lâm Tiên nắm lại một cái, Hải Thần Kích liền tới tay, nó mang theo một hư ảnh kinh khủng tiến thẳng về phía Bạch Cốt phu nhân và Đoạn Thiên Thương.
Đương nhiên không phải là Nguyệt Lâm Tiên thật sự muốn cứu Vân Mộng Chân, thậm chí ông ta đã khống chế thời gian, đợi đến khi một kiếm kia của Bạch Cốt phu nhân chém ra khỏi tay thì ông ta mới chạy đến.
Nhưng ngọc bội Cửu Long Hoàn một lần nữa kích hoạt, nó lại đỡ lấy một kích kia của Bạch Cốt phu nhân, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc hi vọng cuối cùng của ông ta tan vỡ.
Dù thế nào, đến mức độ này rồi, ông ta cũng đã không còn bất cứ lí do nào để chậm trễ thêm được nữa.
Vân Mộng Chân có thể chết, nhưng nhất định phải rũ sạch hết tất cả quan hệ với ông ta, nếu không, cho dù là Vân Mộng Chân chết rồi, toàn bộ Đông Hải Tiên Đảo cũng phải chôn cùng theo nàng.
Chậm trễ thêm một khắc, cho Bạch Cốt phu nhân thêm một cơ hội ra tay nữa, đây đã là giới hạn mà ông ta có thể làm được.
Khi loại nhân vật như Nguyệt Lâm Tiên làm việc thì quả quyết nhường nào?!
Mắt thấy chuyện này không thể hoàn thành, ông ta lập tức nảy sinh ý định diệt khẩu.
Vị Đạo Lăng thánh nữ Thiên Tông Vân Mộng Chân này gặp nạn trên Đông Hải, ông ta nhìn thấy, tất nhiên phải ra tay giết người, Đoạn Thiên Thương đã bị Vân Mộng Chân làm trọng thương rồi, giết hắn ta không khó, nhưng người mà ông ta thật sự muốn diệt khẩu vào giờ phút này không ngờ lại là giáo chủ của Bạch Cốt Thần Giáo, Bạch Cốt phu nhân.
Đông Hải Tiên Đảo và Bạch Cốt Thần Giáo dính dáng đến nhau quá nhiều, lần này lại tham dự cuộc vây giết Vân Mộng Chân, ông ta đã có quá nhiều lí do để giết người rồi.
Chỉ cần ông ta mượn cơ hội này cùng giết Đoạn Thiên Thương và Bạch Cốt phu nhân, như vậy thì tất cả mọi chuyện trước đó đều có thể rửa đi sạch sẽ.
Thậm chí, ông ta còn sẽ có được sự báo đáp của Đạo Lăng Thiên Tông vì cứu Vân Mộng Chân.
Trong thời điểm đại hội đạo môn sắp mở ra, điều này rất quý giá.
Trên thực tế, từ lúc vừa mới bắt đầu, khi ông ta ngầm đồng ý để Mâu Kình Thần đến nơi này thì ông ta cũng đã nảy sinh ý định này rồi.
Đặt cờ ở hai nơi, đối với ông ta, dù kết quả trận chiến này như thế nào thì đều là chỉ thắng không thua, đây mới là thủ đoạn của Nguyệt Lâm Tiên.
Hải Thần Kích trong tay, bây giờ lại đang ở trên Đông Hải, Nguyệt Lâm Tiên có đủ lòng tin để giết người diệt khẩu.
Một kích từ trên trời rơi xuống này cũng thật sự khiến Bạch Cốt phu nhân kinh sợ.
Bạch Cốt phu nhân vốn là nhân vật đứng đầu, chỉ cần hơi suy nghĩ là nàng ta đã hiểu được tâm tư của Nguyệt Lâm Tiên, trong lòng nàng ta thấy hoảng hốt, không quan tâm đến chuyện kéo dài thời gian nữa mà là quay người chạy ra khỏi biển máu.
- Tà ma ngoại đạo, dám can đảm mạo phạm thánh nữ, quả thật là chết chưa hết tội, bây giờ mới muốn chạy trốn… Sao lại dễ như vậy được?!
Nguyệt Lâm Tiên bước lên một bước, thoáng như chiến thần buông xuống thế gian, Hải Thần Kích xé rách hư không, trong nháy mắt đã đuổi tới Bạch Cốt phu nhân.
Ầm!
Chỉ bằng một kích, Bạch Cốt phu nhân đã lập tức bị đánh rơi xuống biển máu, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ hận thù, lạnh lùng nói:
- Nguyệt Lâm Tiên, hôm nay không chết, thù này sau này sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần!
- Sợ là ngươi không có cơ hội này.
Trong đôi mắt Nguyệt Lâm Tiên lộ đầy vẻ khinh miệt, ông ta lạnh lùng đáp:
- Đều cùng chết hết cho ta!
Nguyệt Lâm Tiên ra tay tàn nhẫn, Đoạn Thiên Thương vốn là trọng thương, hắn ta lại không nhìn thấy được hi vọng chạy trốn, lập tức hoàn toàn điên cuồng.
- Nổ cho ta!
Trong tích tắc, Tinh Hải trong cơ thể Đoạn Thiên Thương bỗng nhiên sụp đổ, ma khí ngập trời hóa thành biển máu vô tận, điên cuồng lan ra ngoài, hoàn toàn phong tỏa không gian chung quanh, nó hóa thành một trận gió lốc kinh khủng màu máu, tàn phá toàn bộ khu vực một cách bừa bãi.
Một vị lão tổ Tinh Hải cảnh lấy sinh mệnh cuối cùng là cái giá để hóa thành biển máu vô tận, uy lực tuôn ra có thể nói là nghe rợn cả người.