Càng huống chi, thân phận và sức mạnh khủng khiếp của Bạch Cốt phu nhân càng làm tăng thêm cảm giác hưng phấn tìm đường sống trong chỗ chết và dàn phẳng mấy phần cảm giác kích thích trong lòng Bạch Nhạc.
Cũng không biết là qua bao lâu, dường như mãi đến khi Bạch Nhạc muốn thở dốc, bấy giờ hắn mới buông đối phương ra.
Cùng phải đến giờ khắc này, Bạch Nhạc mới nhìn thấy sự lạnh lẽo thấu xương trong mắt Bạch Cốt phu nhân, giống như có một chậu nước lạnh nháy mắt đổ xuống đầu, khiến Bạch Nhạc hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hai đôi môi tách ra, Bạch Cốt phu nhân rốt cuộc có thể nói chuyện.
- Chiếm hời đủ chưa?
Bị đối phương hỏi như vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút đỏ mặt. Ánh mắt hắn lóe lên, đáp:
- Là ngươi muốn giết ta trước, ta đây là vì giữ mạng, cũng không phải cố tình sàm sỡ ngươi.
Dứt lời, bản thân Bạch Nhạc cũng có hơi chột dạ.
Ban đầu vì giữ mạng đúng là không sai, nhưng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi người ta, còn không có liêm sỉ mút cả buổi trời, cho dù thế nào cũng không có cách bào chữa được!!!
Chỉ là câu này vừa thốt ra, cho dù là Bạch Nhạc hay Bạch Cốt phu nhân đều không khỏi đồng thời im lặng, bởi vì câu này của Bạch Nhạc đã khiến cả hai lần nữa nhớ lại cục diện bây giờ.
Lúc trước là Bạch Cốt phu nhân muốn giết Bạch Nhạc, nhưng sau việc Bạch Nhạc thi triển Thông Thiên Ma Công cắn nuốt sức mạnh của nàng ta, cục diện đã lập tức xoay ngược lại rồi.
Bạch Cốt phu nhân vốn là thân thể trọng thương, chỉ còn lại chút sức mạnh cũng bị Bạch Nhạc đoạt mất, vết thương càng nghiêm trọng. Bây giờ nàng ta quả thực không khác gì người thường. Tình hình như vậy, vấn đề không phải là nàng ta giết Bạch Nhạc, mà là Bạch Nhạc bất cứ lúc nào cũng có thể giết nàng ta.
- Rốt cuộc thì ngươi là Yến Bắc Thần hay là Bạch Nhạc?
Khi Bạch Nhạc vẫn còn đang trầm tư, Bạch Cốt phu nhân đã giành hỏi trước.
- Có ý gì?
Bạch Nhạc nhíu mày hỏi:
- Khác nhau chỗ nào ư?
Yến Bắc Thần cũng được, Bạch Nhạc cũng được, chẳng qua đều chỉ là cái tên mà thôi. Đối với chính hắn mà nói thì Yến Bắc Thần là Bạch Nhạc và ngược lại. Đối với người biết đến thân phận này, hai cái tên không có gì khác nhau cả.
- Tất nhiên là có.
Bạch Cốt phu nhân nhìn Bạch Nhạc, trong đầu nảy ra suy nghĩ khác.
- Nếu ngươi là Bạch Nhạc thì cứ giết ta cho rồi. Nhưng nếu là Yến Bắc Thần... có lẽ chúng ta còn có thể trao đổi điều kiện.
Mí mắt Bạch Nhạc giật giật, lúc này hắn mới hiểu rõ ý của Bạch Cốt phu nhân.
Nàng ta hỏi hắn là Bạch Nhạc hay Yến Bắc Thần, thực ra chính là đang hỏi xem Bạch Nhạc là truyền nhân của Ma Quân hay là đệ tử Huyền Môn.
Không phải do Bạch Cốt phu nhân hồ đồ mới hỏi vậy, chẳng qua trong trận chiến biển máu kia, lựa chọn của Bạch Nhạc khiến người khác thấy rất khó hiểu.
Ân oán giữa Thông Thiên Ma Quân và Đạo Lăng Thiên Tông, có ai trong thiên hạ không biết.
Như bình thường thì Bạch Nhạc mới là người muốn giết Vân Mộng Chân, hay nói cách khác là Đạo Lăng Thánh Nữ nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác trong biển máu, sát cục mà hai người là nàng ta và Đoạn Thiên Thương bày ra để nhằm vào Vân Mộng Chân đều bị chính tay Bạch Nhạc phá hỏng.
Cả quá trình có thể coi như hắn phải ngăn cơn sóng dữ, đánh cược cả tính mạng mới đổi được mạng sống của Vân Mộng Chân!
Nếu không phải Thông Thiên Ma Công không thể giả được, quả thực Bạch Cốt phu nhân khó có thể tin Bạch Nhạc chính là truyền nhân của Ma Quân.
Nhắc tới điều này, Bạch Nhạc cũng không khỏi cười khổ.
Kết quả thành ra như bây giờ, chắc vị sư tôn hờ kia của hắn cũng không ngờ được. Quả thật lần này không khác gì tự đào một cái hố to rồi tự mình nhảy xuống.
Nhưng đối với Bạch Nhạc... kể cả là hiện tại, hắn vẫn không hối hận về hành động của mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Ta cứu Vân Mộng Chân tất nhiên là có lý do cả, điều đó không liên quan gì tới việc ta là ai. Nếu ngươi cứ cố hỏi rốt cuộc ta có thân phận gì, vậy thì đúng như ngươi thấy đấy, không thể giả được, ta chính là truyền nhân duy nhất của sư tôn.
Nghe vậy, trong mắt Bạch Cốt phu nhân lập tức hiện lên vẻ kinh sợ.
Mặc dù hơi phiền toái một chút, nhưng khi nghe được đáp án này, trái tim trong lồng ngực nàng ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trước đó, nàng ta sợ nhất là việc Bạch Nhạc tình cờ có được truyền thừa của Thông Thiên Ma Quân nhưng lại không muốn thừa nhận thân phận Ma Đạo, chỉ khăng khăng muốn làm đệ tử Huyền Môn. Nếu thật là vậy, cơ bản Bạch Nhạc sẽ không thèm cân nhắc đến bất cứ khả năng nào, tất nhiên hắn sẽ giết nàng ta để diệt khẩu.
Chỉ cần Bạch Nhạc tự nhận là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, đồng ý với thân phận Ma Đạo này thì tất cả mọi chuyện đều có thể bàn bạc được.
- Vậy nói điều kiện của ngươi đi. Mọi người đều là Ma Tu, không có mối thù nào là không hóa giải được.
Bạch Cốt phu nhân nhìn Bạch Nhạc chằm chằm, lạnh lùng nói.
Mí mắt Bạch Nhạc giật giật, trong lòng hắn hiện lên vô số suy nghĩ. Mà thật ra sát khí đã phai nhạt đi nhiều, lúc hắn mở miệng lần nữa, biểu cảm gương mặt đã thay đổi.
- Sợ là giáo chủ tính sai rồi.