- Bạch sư huynh!
Mắt thấy cục diện đã đi về phương hướng không thể nghịch chuyển nữa, đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông cũng lập tức vây quanh, lo lắng nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Bạch sư huynh, nếu đã muốn chiến rồi thì cũng nên là Linh Tê Kiếm Tông chúng ta phân sống chết với bọn họ, có lý nào lại để một mình huynh đối mặt được chứ?
- Không sao cả!
Bạch Nhạc khoát tay áo, ánh mắt chậm rãi đảo qua người tất cả mọi người, lập tức rơi xuống trên người Tiêu Hành Nhất, hắn nhìn tay áo trống rỗng bên cánh tay trái của Tiêu Hành Nhất, con ngươi không khỏi co rụt lại, bỗng hắn bước đến bên người Tiêu Hành Nhất, khẽ nói:
- Tiêu sư đệ, người tổn thương đệ cũng là đệ tử của Lương Sơn Kiếm Tông à?
- Vâng!
Tiêu Hành Nhất gật đầu, khẽ đáp:
- Bạch sư huynh, huynh không cần phải mạo hiểm, mối thù của đệ, tự đệ có thể báo.
- Mạo hiểm? Ha ha...
Bạch Nhạc nghe được lời của Tiêu Hành Nhất, không khỏi bật cười:
- Tiêu sư đệ, đệ không khỏi quá coi trọng bọn họ rồi, chỉ bằng đám rác rưởi này mà cũng có thể uy hiếp được ta sao?
Ánh mắt Bạch Nhạc chậm rãi đảo qua từ trên người của đệ tử Linh Tê Kiếm Tông có mặt, hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta biết rằng mấy ngày nay ta không ở đây, các đệ đều bị không ít uất ức. Không sao, bây giờ ta đã trở về, uất ức mà các đệ phải chịu, ta đòi lại từng cái giúp các đệ!
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt Bạch Nhạc càng tăng lên, hắn hờ hững nói:
- Chư vị sư đệ, xin mượn kiếm dùng một lát. Hôm nay, ta dùng kiếm của các đệ để giúp các đệ lấy lại cái công bằng này.
- Yên tâm, kể từ hôm nay, ta cam đoan sẽ không còn ai xem thường Linh Tê Kiếm Tông của chúng ta nữa!
- Quá ngông cuồng, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
- Đúng vậy, hắn cho rằng hắn là ai, còn một mình chống lại một tông cơ, quả thật là không biết mùi đời!
- Tuổi trẻ ngông cuồng, loại người này nên ngã mạnh mấy lần mới biết trời cao đất rộng!!!
- ...
Nhất thời, cả trường đấu lập tức bàn tán ầm ĩ, hầu như khắp nơi đều tràn ngập âm thanh mỉa mai và chửi rủa Bạch Nhạc.
Dù cho là có một vài người hơi đồng tình với Linh Tê Kiếm Tông, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Bạch Nhạc, vào giờ phút này cũng có phần khó chịu, bọn họ nhíu mày lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, như là đang chờ trò hay.
Cũng không phải là bản thân những người này có thù hận và địch ý với Bạch Nhạc, mà là hành động ngông cuồng như thế của Bạch Nhạc quả thực đã có chút kích thích đến cái thần kinh nhạy cảm của bọn họ!!!
Phải biết Lương Sơn Kiếm Tông không phải là tông môn bình thường, mà thật sự là một trong số những Huyền cấp tông môn vô cùng nổi danh ở Duyễn Châu, bàn về thực lực, nó đã có thể tính là chốn kiệt xuất trong Huyền cấp tông môn rồi.
Đây cũng không phải là nói quá, nếu như Bạch Nhạc có thể lấy sức một mình đánh tan được Lương Sơn Kiếm Tông, thì cũng đồng nghĩa rằng hắn có thể bằng sức của một mình đánh bại bất cứ Huyền cấp tông môn nào ở đây.
Mặc dù Bạch Nhạc là phủ chủ Thanh Châu, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy đúng không?
Nếu thừa nhận Bạch Nhạc có thể đánh tan Lương Sơn Kiếm Tông, chẳng phải không khác gì họ đang thừa nhận Bạch Nhạc có thể đánh tan bọn họ hay sao?!
Tình hình này mà có người có thể xem trọng Bạch Nhạc thì mới là chuyện lạ đấy!!!
Chỉ là Bạch Nhạc rõ ràng không đặt thái độ của những người này vào trong mắt.
Thậm chí có thể nói, Bạch Nhạc căn bản không quan tâm đến cảm nhận của những người khác.
Bên trong âm thanh mỉa mai và chửi rủa này, Bạch Nhạc nhẹ nhàng nhảy lên, hắn bước lên võ đài, cùng lên với Bạch Nhạc còn có bảy thanh kiếm, bảy thanh bội kiếm của đệ tử Linh Tê Kiếm Tông.
- Bạch Nhạc, đây là tự bản thân ngươi muốn chết!
Tông chủ của Lương Sơn Kiếm Tông nhìn thấy Bạch Nhạc thế mà thật sự dám bước lên, lập tức tức giận đến mức run cả người.
- Chỉ có ba người các người à? Nhiêu đây thì không đủ đâu.
Bạch Nhạc liếc nhìn đối phương, hờ hững nói:
- Ta nói là muốn lấy một người chống lại cả Lương Sơn Kiếm Tông các ngươi. Kêu tất cả trưởng lão, đệ tử của các ngươi lên đây hết đi, có một người thì tính một người.
Ngông cuồng sao? Vậy thì ngông cuồng thêm một chút đi!
Dù cho Bạch Nhạc không biết rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ sau khi hắn trở về, những thứ mà hắn thấy được đã đủ đến hắn đoán được bảy tám phần, tình hình thế này, Bạch Nhạc đã sớm không còn nhẫn nại, cũng sẽ không thong thả tham gia khảo hạch Tông môn gì đó nữa.
Muốn ra tay thì nhất định phải lập uy, làm cho tất cả mọi người sinh lòng e ngại, khi nghĩ đến cảnh làm kẻ địch với Linh Tê Kiếm Tông thì run rẩy trong lòng.
Chết hay không chết cũng mặc, nếu Lương Sơn Kiếm Tông đã dám nhảy ra, vậy thì coi như hắn không may.
Đương nhiên, thực tế thì việc Tiêu Hành Nhất cụt tay hay việc trưởng lão của Đông Hải Tiên Đảo thiên vị cũng đã đủ khiến Bạch Nhạc nhận ra, lấy Lương Sơn Kiếm Tông khai đao là tuyệt đối không sai.
Đã muốn giẫm thì phải giẫm hoàn toàn, giẫm nát tất cả mặt mũi và tôn nghiêm của bọn họ xuống, chà đạp nó dưới bàn chân.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng khinh người quá đáng!