Vân Mộng Chân lên tiếng, Nguyệt Lâm Tiên dĩ nhiên cũng không tiện so đo với Bạch Nhạc nữa, bèn thản nhiên nói:
- Được rồi, trận chiến này coi như là ngang tay đi. Ân oán của các ngươi, tạm thời buông xuống, tiếp tục khảo hạch Tông môn đi.
Vân Mộng Chân nhẹ nhàng gật đầu, mặt không thay đổi nói:
- Vâng!
Có Vân Mộng Chân mở miệng, mặc dù còn có những tâm tư gì khác thì cũng không thể không tạm thời thả nó xuống.
- Bạch Nhạc, khảo hạch Tông môn sớm đã bắt đầu, ngươi trở về muộn là vấn đề của bản thân ngươi. Khảo hạch Tông môn không thể nào dừng lại chờ một mình ngươi!
Nghiêm Chính lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Chỗ đấu đã định, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn thì ta cũng không thể nào cho ngươi thêm chỗ được, nói như vậy, ngươi có ý kiến gì không?
Bạch Nhạc hơi nhíu mày nhìn Nghiêm Chính, cũng không khỏi thấy hơi khó xử.
Trên lý thuyết, lời Nghiêm Chính nói đúng là không sai, khảo hạch Tông môn đã bắt đầu, mình không thể đúng hạn trở về, đương nhiên là trách nhiệm của mình.
Nhưng vấn đề ở chỗ, trước đó vì cứu Khổng Từ, hắn đã mạnh mẽ ra tay, nhưng trận tỷ thí kia cũng đã phán thua rồi, nếu là không có chỗ, cho dù là mình đã trở về thì cũng không ổn.
Đây là chuyện liên quan đến tư cách Huyền cấp tông môn của Linh Tê Kiếm Tông, không được phép tùy hứng dù chỉ một chút.
Nhưng mà… Bây giờ làm sao đây?
Trong lúc nói chuyện, Hà Diêu đã bước tới, nói thẳng:
- Đợi một chút, Nghiêm trưởng lão, chúng ta đương nhiên hiểu sự công bằng của khảo hạch Tông môn, cũng sẽ không hỏi ông để thêm chỗ.
- Tông chủ!
Bạch Nhạc nhìn Hà Diêu, có chút lo lắng, hắn muốn nói điều gì, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng thì đã bị Hà Diêu cắt đứt.
- Nghiêm trưởng lão, bản tông còn chưa thua hết đâu.
Hà Diêu nhìn Nghiêm Chính, bình tĩnh nói.
Câu này nói ra chợt khiến Nghiêm Chính bừng tỉnh, Lý Tử Vân và Khổng Từ đều đã bại, thế nhưng… Trận chiến trước đó, Tiêu Hành Nhất lại thắng.
Mặc dù phải trả bằng cái giá lớn là một cánh tay, nhưng trận chiến kia đúng là Tiêu Hành Nhất thắng.
Chỉ là, bản thân Tiêu Hành Nhất đã không còn sức tái chiến, người rút trúng Tiêu Hành Nhất trong vòng này cũng theo bản năng cho rằng vòng này chẳng khác gì nằm thắng.
Nhưng trên thực tế, tỷ thí thật đúng là còn chưa tiến hành đến trận của Tiêu Hành Nhất.
Tỷ thí còn chưa bắt đầu… Cái vị trí này, đương nhiên là vẫn còn ở trong tay Linh Tê Kiếm Tông rồi.
- Cái này không được.
Trong nháy mắt khi Nghiêm Chính kịp hiểu thì ông ta lập tức từ chối theo bản năng:
- Từ lúc tỷ thí đến bây giờ, thứ hạng của mỗi người đều trải qua gian nguy mới tranh tới được, nào có cái lý nhường lại là nhường lại được!
- Lời này của Nghiêm trưởng lão sợ là không lý.
Hà Diêu trầm giọng nói:
- Đây là khảo hạch Tông môn, cũng không phải là tỷ thí cá nhân, tất cả mọi người đều đại diện cho tông môn chứ không phải là cá nhân. Thứ hạng của Tiêu Hành Nhất chính là của Linh Tê Kiếm Tông ta, bây giờ Tiêu Hành Nhất bị thương nặng không thể tiếp tục tham gia khảo hạch Tông môn, để bản tông phái đệ tử khác xuất chiến thì có gì không thể?
- …
Câu nói này lập tức làm Nghiêm Chính á khẩu không trả lời được.
Sở dĩ ông ta phản đối, chỉ là một loại phản ứng vô ý thức mà thôi, nếu thật sự bàn lại thì thật đúng là có chút không chiếm lý.
Nhưng đã đến trình trạng này rồi, bảo ông ta tùy tiện đồng ý để Bạch Nhạc đại diện cho Linh Tê Kiếm Tông xuất chiến, thì làm sao có thể được.
Bây giờ vất vả lắm mới đẩy Linh Tê Kiếm Tông vào trong tuyệt cảnh, nhưng hết lần này tới lần khác, đúng lúc này Bạch Nhạc lại trở về, giả sử thật sự để Bạch Nhạc thế vào vị trí của Tiêu Hành Nhất, vậy thì tất cả mưu đồ trước đó đều là làm không công.
- Đã rút thăm hết rồi, lúc này, thay người tại chỗ, đối với người khác cũng không công bằng. Khảo hạch Tông môn cử hành ở Đông Hải Tiên Đảo ta, đương nhiên phải tiến hành theo quy tắc của Đông Hải Tiên Đảo, suy nghĩ như Hà tông chủ khó tránh khỏi có chút hão huyền.
Dù cho có lý hay không, giờ phút này Nghiêm Chính cũng chỉ có thể cắn chặt răng liều chết đến cùng.
Dù cho cách nói này không khỏi có phần không nói đạo lý, nhưng dù sao bây giờ những tông môn này ai cũng không muốn nhìn thấy Bạch Nhạc trong trận tỷ thí sau, đương nhiên là sẽ không có người phản đối.
Chỉ cần cắn chết điểm này, thì coi như là đạt thành mục đích.
Nhưng mà, vào lúc này, giọng nói của Tô Nhan lập tức vang lên:
- Nghiêm trưởng lão, nếu ông đã nói đến công bằng, vậy thì ngược lại ta cũng muốn chen vào một câu, lần khảo hạch Tông môn này thật sự công bằng sao?
- Ngươi là kẻ nào?
Nghiêm Chính quét mắt đến Tô Nhan, lập tức phát hiện hơi thở Ma Tu của Tô Nhan, ông ta lạnh giọng hỏi:
- Hà tông chủ, chẳng lẽ Linh Tê Kiếm Tông của ngươi còn dám cấu kết với Ma Tu sao?
- Nghiêm trưởng lão đừng có chụp tội lung tung! Tô Nhan là người của phủ Thanh Châu ta, đại diện cho phủ Thanh Châu đến đây, thế nào, chẳng lẽ ông cũng muốn nói ta cấu kết với Ma Đạo sao?
Bạch Nhạc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- ...
Nghiêm Chính hơi ngập ngừng, ông ta cũng không khỏi có chút chán nản.