Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 799 - Chương 799 - Lần Đầu Khiêu Chiến Của Mâu Kình Thần

Chương 799 - Lần đầu khiêu chiến của Mâu Kình Thần
Chương 799 - Lần đầu khiêu chiến của Mâu Kình Thần

- Được rồi, chỉ dùng được có một lần, cho ta thì có tác dụng gì. Chờ chừng nào nàng bước vào Tinh Hải rồi, trả lại cho ta chút bảo bối là được.

Bạch Nhạc liếc nàng, nhét Cửu Long Hoàn vào trong tay Vân Mộng Chân một lần nữa, rồi nói:

- Ta không tiện ở chỗ này lâu… Chính nàng tự cẩn thận nhé.

Mai Vĩnh Giang bước đến gian phòng mà Nguyệt Lâm Tiên ở, bẩm báo.

- Lão tổ, Bạch Nhạc đến gặp thánh nữ, chỉ trong thời gian một nén nhang, chẳng qua rốt cuộc là nói chuyện gì thì không rõ.

Nguyệt Lâm Tiên lẳng lặng ngồi tại chỗ, ngay cả mắt cũng không mở ra, thản nhiên đáp:

- Còn có thể là chuyện gì, không ngoài chút chuyện về Bạch Cốt Thần Giáo đấy thôi.

Mai Vĩnh Giang có chút căng thẳng, hỏi:

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Thánh nữ có thể tin Bạch Nhạc hay không đây?

- Tin thì thế nào? Không tin thì như thế nào?

Nguyệt Lâm Tiên từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt ông ta lộ ra mấy phần thất vọng, thản nhiên nói:

- Cho tới bây giờ, ngay cả tình thế mà ngươi cũng nhìn không ra… Kêu ta làm sao dám tin tưởng ngươi có thể kế thừa vị trí tông chủ đây?

- Đệ tử ngu dốt, xin lão tổ chỉ điểm!

Nghe thấy lời Nguyệt Lâm Tiên nói, trong lòng Mai Vĩnh Giang đột nhiên giật thót, lúc này ông ta cúi người xuống, cung kính mở miệng thỉnh giáo.

- Nếu đã không thể giết chết Bạch Cốt phu nhân, chắc chắn sẽ để lại tai họa ngầm dù có phải Bạch Nhạc còn sống trở về hay không thì đều là như thế.

Nguyệt Lâm Tiên nhìn Mai Vĩnh Giang, bình tĩnh nói:

- Ngươi cho rằng, Vân Mộng Chân thật sự không nhìn ra quan hệ giữa bản tông và Bạch Cốt Thần Giáo hay sao?

Trong lòng Mai Vĩnh Giang đột nhiên hoảng hồn, ông ta có chút hoảng sợ hỏi:

- Lão tổ nói là, thánh nữ đã sớm nhìn ra, nhưng mà…

Nguyệt Lâm Tiên thở dài một hơi, vẻ thất vọng trong mắt càng đậm:

- Lúc nào thì ánh mắt của ngươi mới có thể không nhìn chằm chằm vào chuyện trước mắt được chứ? Có thể nhìn xa hơn một chút được không?

- Được mất lúc nhất thời, có quan trọng không?

Giọng nói của Nguyệt Lâm Tiên chậm rãi chuyển sang lạnh lẽo, ông ta hờ hững nói:

- Sự suy thoái của Đạo Lăng, Thánh Nữ Nhất Mạch bị nghi ngờ, đây mới là đại thế thiên hạ. Dù Vân Mộng Chân có suy đoán như thế nào, chỉ cần nàng ta không đưa ra được bằng chứng, thì sẽ không có được sự ủng hộ của Đạo Lăng Thiên Tông. Bây giờ, nàng ta còn chưa phải là Đạo Lăng Thánh Nữ ép ngang thiên hạ kia.

- Thân phận gì đó đều là hư ảo cả, chỉ có thực lực mới là vĩnh hằng.

- Bên trong Đạo Lăng Thiên Tông, nếu như có thiên kiêu có thể thắng được vị Đạo Lăng Thánh Nữ này, đương nhiên là có thể chiếm lấy nó. Cũng giống vậy, nếu như Vân Mộng Chân có thực lực giết ta, ngươi cho rằng bây giờ nàng ta sẽ còn nói nhảm với chúng ta hay sao?

Những lời này lập tức khiến Mai Vĩnh Giang nghe mà đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nguyệt Lâm Tiên chậm rãi đứng dậy, tiếp tục nói:

- Ta cũng không sợ có người hoài nghi ta, thậm chí là chất vấn ta, bởi vì toàn bộ Duyễn Châu này không ai có thể làm gì được ta. Đây mới là Nguyệt Lâm Tiên, là vị trí dám tiếp xúc với Bạch Cốt Thần Giáo, ngươi hiểu chưa?

- Vâng!

Mai Vĩnh Giang khom người cúi đầu, cung kính trả lời.

- Ngươi vẫn không hiểu.

Nguyệt Lâm Tiên lạnh lùng liếc Mai Vĩnh Giang, lạnh giọng nói:

- Bạch Nhạc không phải một mình chống lại một tông, danh chấn Đông Hải hay sao? Cho hắn cái danh đệ nhất này thì sao chứ?

- Ngươi phải nghĩ rằng, không phải ngăn cản hắn ta thế nào, mà làm sao giẫm hắn ta xuống dưới chân.

- Nói cho Mâu Kình Thần, lúc kết thúc khảo hạch Tông môn, kêu hắn đứng ra khiêu chiến Bạch Nhạc. Đều là Tinh Cung sơ kỳ, Bạch Nhạc không có lý do gì để tránh đánh. Chỉ cần hắn thắng trận chiến này, tất cả trước đó đều không quan trọng!

Trong đôi mắt Nguyệt Lâm Tiên lộ ra vẻ lạnh lẽo, ông ta tiếp tục nói:

- Nói cho hắn biết, ra tay không cần phải khoan dung, nếu như có thể thì giết chết Bạch Nhạc luôn là tốt nhất. Dù hắn ta có sâu xa gì với thánh nữ, dù hắn ta có đạt thành hiệp nghị gì với Bắc Đẩu Tinh Cung thì người chết thì không có bất cứ giá trị nào.

- Vâng!

...

Sắc trời tối xuống, Tô Nhan hầu hạ Bạch Nhạc rửa mặt xong, lúc này mới nhịn không được hỏi:

- Công tử, người nói xem, Đông Hải Tiên Đảo sẽ dễ dàng bỏ qua sao?

- Ồ? Sao lại nói thế?

Bạch Nhạc ngồi xuống mép giường, có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Nhan:

- Kích động Lương Sơn Kiếm Tông ra tay với Linh Tê Kiếm Tông, chỉ sợ không phải ý định tạm thời nảy sinh, mà là đã sớm chuẩn bị trước đó rồi, nhưng mà trước đó, chỉ sợ không ai dám khẳng định, công tử nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm!

Tô Nhan trầm ngâm một chút, tiếp tục nói:

- Ta cứ cảm thấy, Đông Hải Tiên Đảo sẽ không thể nào không có chuẩn bị phía sau, thi đấu tông môn lần này, cho dù là công tử đạt được đệ nhất, sợ là cũng sẽ sinh ra gợn sóng, ta cứ luôn có chút không yên lòng.

- Đương nhiên là sẽ có phiền phức rồi.

Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, bật cười lớn:

- Ngay cả Vân tiên tử mà cũng dám ra tay, nếu Đông Hải Tiên Đảo dễ dàng dừng tay lại như vậy, thì mới là kỳ quái.

Bình Luận (0)
Comment