Mặc dù bên trong Đạo Lăng Thiên Tông có một chút nội đấu, cố ý đặt Vân Mộng Chân vào trong nguy hiểm, nhưng mọi chuyện gần như cũng phải có một giới hạn, dù thế nào thì Vân Mộng Chân cũng là Đạo Lăng Thánh Nữ, không thể nào cứ mãi không quan tâm đến nàng được.
Ván cờ trong chuyện này vô cùng phức tạp, hoàn toàn không phải là người ngoài có thể hiểu được.
Chẳng qua đối với Bạch Nhạc, hắn cũng không cần phải hiểu nhiều như vậy, hắn chỉ cần biết đường lối đại khái là đã đủ để phán đoán rồi.
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, nhẹ giọng nói cảm ơn:
- Đa tạ! Ta biết rồi.
- Không lẽ ngươi thật sự định nhúng tay vào à?
Bạch Cốt phu nhân nhìn Bạch Nhạc, có chút không thể tưởng tượng.
Mặc dù thực lực của Bạch Nhạc đúng là không yếu, nhưng cũng phải xem là so với ai. Cuốn vào cuộc tranh đấu của nhiều lão tổ Tinh Hải Cảnh như vậy, có thể có kết cục gì tốt chứ?!
- Ngươi yên tâm, tự ta có chừng mực.
Bạch Nhạc cũng không giải thích quá nhiều, hờ hững trả lời.
- Ngươi cứ mãi suy nghĩ giúp đỡ Vân Mộng Chân như thế, không phải là thật sự muốn theo đuổi vị Đạo Lăng Thánh Nữ này đấy chứ? Một khi để nàng ta biết được thân phận của ngươi, dù ngươi từng làm gì vì nàng ta thì e là nàng ta sẽ là người đầu tiên muốn giết ngươi.
Bạch Cốt phu nhân nhìn chằm chằm vào mắt của Bạch Nhạc, một lần nữa nhắc nhở hắn.
- Không phức tạp như ngươi nghĩ đâu, ta tự có đạo lý của ta.
Trong lòng Bạch Nhạc hơi giật mình, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hắn vẫn là vẻ mây trôi nước chảy như cũ.
- Ngươi muốn làm gì, ta không cản được. Nhưng mà, ta phải nhắc nhở ngươi, một khi thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta không cứu được ngươi.
Bạch Cốt phu nhân nhìn Bạch Nhạc, hờ hững nói.
Đây cũng là một lời cảnh cáo, để phòng Bạch Nhạc trông cậy vào việc nàng ta sẽ ra tay tương trợ, nhìn từ bất cứ phương diện nào, nhiều nhất thì nàng ta cũng chỉ có thể làm được chuyện không tự ra tay với Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc trong sự kiện lần này mà thôi, chứ muốn nói ra tay để cứu người thì đừng có mơ.
- Đa tạ giáo chủ!
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, cũng không thấy bất ngờ, sau khi cảm ơn một lần nữa thì hắn quay người bỏ đi.
Bạch Cốt phu nhân nhìn bóng dáng rời đi của Bạch Nhạc, hơi nheo mắt lại, nhưng cuối cùng nàng ta cũng không nói gì.
…
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhạc tuyên bố bế quan, hắn trực tiếp mở cấm chế của động phủ ra, cấm bất cứ kẻ nào tiếp cận.
Trong thời gian ngắn, mượn nhờ những linh dược này để tu luyện Thông Thiên Ma Thể chính là phương thức tăng thực lực lên duy nhất của hắn.
Cũng may động phủ Thiên Tâm Phong vốn là chỗ tu hành ngày xưa của kiếm tổ, hiệu quả cấm chế cực mạnh, một khi mở cấm chế ra là hoàn toàn không cần phải lo lắng có người sẽ phát hiện được bất cứ chuyện gì khác thường.
Lúc trước Bạch Nhạc chỉ miễn cưỡng đưa Thông Thiên Ma Thể vào cảnh giới Thối Cốt, bây giờ tu luyện lại một lần nữa, mới chính thức cảm nhận được loại đau đớn như khoan tim găm xương, mỗi một tấc xương cốt toàn thân đều như bị đánh nát, sau đó được đúc lại.
Cũng may mà ý chí của Bạch Nhạc đủ kiên định, nếu không, chỉ sợ trong quá trình ráng chống đỡ này, hắn đã phải hỏng mất cả ý chí rồi.
Cho tới bây giờ, tu hành vẫn luôn là chuyện không đơn giản.
…
- Con muốn rời tông?
Hà Diêu nhìn Tiêu Hành Nhất, khó có thể tin hỏi.
- Vâng.
Tiêu Hành Nhất hơi khom người, trả lời:
- Tông chủ, ngài cũng thấy đấy, tình cảnh bây giờ của đệ tử, ở lại trong tông cũng chỉ là một phế vật, chẳng thà đi ra ngoài, có lẽ sẽ tìm được một vài cơ duyên.
- Hành Nhất, con không cần phải sa sút tinh thần như thế! Tông môn bây giờ đã rất khác với lúc trước rồi, con lập công lớn cho tông môn, tài nguyên tu hành sau này chắc chắn sẽ không ít đi.
Hà Diêu chậm rãi bước tới trước mặt Tiêu Hành Nhất, trầm giọng nói:
- Con phải tin tưởng vào mình, thiếu một cánh tay cũng không tính là gì, chỉ cần còn có thể cầm kiếm, con vẫn là thiên tài kiếm đạo.
- Tông chủ, đệ tử không sa sút tinh thần.
Tiêu Hành Nhất lắc đầu, giải thích:
- Trước đó, đệ tử đã nói với Bạch sư huynh rồi, lần này, đệ tử sẽ cùng huynh ấy về Thanh Châu. Chuyện lần này, đệ tử đã xem vô cùng rõ ràng rồi, tình huống bây giờ của đệ tử đã không thể nào bảo thủ không chịu thay đổi được nữa, chỉ có ra ngoài mới có thể nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn.
Nhắc tới Bạch Nhạc, Hà Diêu cũng khỏi im lặng.
Nếu như Tiêu Hành Nhất đã từng đề cập chuyện này với Bạch Nhạc rồi, như vậy thì ông thật sự không tiện giữ lại nữa.
Mặc dù cứ để Tiêu Hành Nhất đi như vậy, dường như sẽ có nghi vấn rằng tông môn khiến Tiêu Hành Nhất chịu thiệt thòi, nhưng ông cũng biết, lời Tiêu Hành Nhất nói đúng là sự thật, ở lại tông môn, dù Tiêu Hành Nhất có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể nào có hi vọng đột phá Tinh Cung.
Nhưng đi theo Bạch Nhạc thì khác, Bạch Nhạc sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, cho tới bây giờ, Linh Tê Kiếm Tông đã khác với lúc trước rất nhiều rồi, nhưng trong lòng Hà Diêu cũng hiểu rõ, nó vẫn kém xa để có thể giữ lấy loại chân long như Bạch Nhạc.