Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82 - Vân Mộng Chân Quyết Đoán (2)

Chương 82 - Vân Mộng Chân quyết đoán (2)
Chương 82 - Vân Mộng Chân quyết đoán (2)

- Nói như vậy, ngươi đã quyết định lưu lại Linh Tê Kiếm Tông?

Vân Mộng Chân lần nữa mở miệng hỏi.

- Linh Tê Kiếm Tông đối xử với ta không sai, ta tự nhiên không có lý do gì vứt bỏ mà đi.

Lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích nói:

- Huống hồ, dù ta cự tuyệt, ngươi có thể mang ta về Đạo Lăng Thiên Tông được ư?

- Nếu ta có thể tìm về Côn Ngô Kiếm, ngươi liền có thể theo ta đi về.

Ngẩng đầu, Vân Mộng Chân bình tĩnh đáp.

Trước kia đánh cuộc với Bạch Nhạc, tuy thực tế nàng chưa từng nghĩ tới Bạch Nhạc có thể thắng, nhưng kỳ thật lại cũng ẩn hàm tầng ý tứ này, nếu Bạch Nhạc thật có thể làm được, vậy liền tính là thông qua khảo nghiệm của nàng! Dù mang Bạch Nhạc về lại Đạo Lăng Thiên Tông cũng có thể khiến hắn tan vào trong đó.

Hiện tại Bạch Nhạc đã triển hiện ra đầy đủ thiên phú, tuy chưa hẳn có thể khai mở Linh Phủ trong một tháng sau cùng này, nhưng chỉ bằng phần thiên phú kiếm đạo kia, mặc dù đặt ở Đạo Lăng Thiên Tông cũng vẫn hơn hẳn thường nhân.

Chỉ là, đối với nàng mà nói, cục diện lại đã phát sinh biến hóa.

Nếu không tìm về được Côn Ngô Kiếm, dù nàng trở lại Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ phải đối mặt với phiền toái vô cùng vô tận, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn dư lực quan tâm Bạch Nhạc.

- Không cần!

Khẽ cười một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu nói:

- Linh Tê Kiếm Tông tuy nhỏ, nhưng đối với ta mà nói, lại đã rất tốt! Nếu thật đến Đạo Lăng Thiên Tông, ngược lại chưa chắc là chuyện tốt! Huống hồ, ta không muốn sống dưới cái bóng của ngươi.

- Đợi chuyện này kết thúc rồi nói sau.

Hiển nhiên hiện tại Vân Mộng Chân không muốn tranh cãi chuyện này với Bạch Nhạc, trực tiếp đổi đề tài nói:

- Mấy ngày nữa thôi, người bản tông hẳn nên sẽ đến.

Chân mày đột nhiên hơi nhảy, Bạch Nhạc rõ ràng, bản tông trong miệng Vân Mộng Chân tuyệt đối không phải Linh Tê Kiếm Tông, mà là Đạo Lăng Thiên Tông.

Trước kia Vân Mộng Chân không truyền tin về là bởi nàng không muốn có người khác cuốn vào trong chuyện này.

Nhưng trận chiến với Dạ Nhận lại khiến nàng thanh tỉnh nhận thức được, chuyện này đã phát triển vượt ngoài tầm khống chế của nàng, với tình hình bây giờ, vô luận nàng làm thế nào đều không khả năng đơn phương giải quyết được nữa.

Như thế so ra, không bằng cầu viện tông môn, mặc dù làm vậy sẽ chôn xuống một ít hoạ ngầm, nhưng chỉ cần tìm về được Côn Ngô Kiếm, nàng tự tin có thể giải quyết những phiền toái này.

- Nếu không tìm về được Côn Ngô Kiếm thì sao?

Nghĩ đến Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc khó tránh khỏi có chút chột dạ, nhịn không được mở miệng hỏi.

Liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, Vân Mộng Chân nhàn nhạt mở miệng nói:

- Vậy liền giết sạch tất cả người ma đạo ở đây, phong cấm toàn bộ hậu sơn, vĩnh viễn liệt làm cấm địa, cấm chỉ bất cứ kẻ nào ra vào!

- Lý sư huynh!

Bước vào động phủ Lý Tử Vân, trên mặt Đậu Nghị chớp qua một tia lúng túng, cúi đầu hành lễ nói.

- Làm sao, cảm thấy mất mặt?

Ngồi ở trước bàn, Lý Tử Vân không hề có ý che đậy giúp Đậu Nghị, thong thả mở miệng nói.

Sắc mặt đỏ lên, Đậu Nghị nửa ngày không nói được nên lời.

Nào chỉ là mất mặt, lúc này chuyện hắn tranh chấp với Bạch Nhạc ở Thiên Tâm Phong đã truyền khắp toàn bộ tông môn, quả thực đã thành trò cười cho tất cả mọi người.

Rõ ràng chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, nhưng chỉ với hai câu ba lời lại bị Bạch Nhạc đánh mặt đến độ khí thế mất sạch, như thể hắn đi Thiên Tâm Phong chính là để nghe mắng vậy.

- Biết mất mặt là chuyện tốt.

Lý Tử Vân khẽ lắc đầu, hờ hững mở miệng nói:

- Huống hồ, chuyện này không cái gì phải khó xử cả, Bạch Nhạc chẳng qua xuất thân tiểu tạp dịch, qua nhiều năm vậy rồi, một mực giãy dụa ở tầng đáy ngoại môn, thứ học được cũng chỉ là cái giảo hoạt của đám tiểu nhân vật.

- Hắn dùng miệng lưỡi khinh thường ngươi, nhìn như ngươi chịu thiệt, thực tế lại càng lộ rõ hắn khiếp đảm và vô năng.

Nhìn vào Đậu Nghị, Lý Tử Vân thẳng thắng nói:

- Nhất thời mất mặt không đáng sợ, đáng sợ là, ngươi ngay cả dũng khí tìm về mặt mũi đều không có.

Nét mặt đỏ gay, Đậu Nghị lập tức khom lưng cúi đầu:

- Mong Lý sư huynh dạy ta!

Từ lúc đi xuống Thiên Tâm Phong tới bây giờ, Đậu Nghị lúc nào cũng cảm thấy ánh mắt đệ tử xung quanh nhìn mình chất đầy giễu cợt, cảm giác nhục nhã đó thực sự khó mà diễn tả bằng lời, khăng khăng hắn lại không làm gì được, hệt như có một thân khí lực, lại căn bản không chỗ để dùng.

Hắn so ai đều tưởng muốn báo thù, muốn đánh trả lại bạt tai kia, đáng tiếc lại không tìm ra được cách gì hay.

Nâng dậy Đậu Nghị, Lý Tử Vân chậm rãi mở miệng nói:

- Ngươi đúng là, bị cái bộ ngôn từ nhìn như quang minh chính đại của hắn lừa gạt mà thôi! Thân phận đệ tử chân truyền là do tông chủ khâm tứ, ngươi muốn chấn vấn thân phận hắn, vậy chính là chất vấn tông chủ, chất vấn quy củ bản tông! Tự nhiên sẽ bị hắn nắm chặt đằng chuôi, tiến thối lưỡng nan.

Dừng một lát, Lý Tử Vân nói tiếp:

- Thực ra ngươi có thể nghĩ theo chiều ngược lại! Chẳng phải Bạch Nhạc muốn bãi tư cách đệ tử chân truyền ư? Chẳng phải muốn làm bộ sư huynh ư? Được, ngươi cứ thừa nhận thân phận đệ tử chân truyền của hắn, gọi hắn một tiếng sư huynh lại đã có sao?

Bình Luận (0)
Comment