Trong một tháng ngắn ngủi trước đó, Bạch Nhạc có thể từ vừa mới tu ra linh lực, một hơi đột phá đến Dẫn Linh thất trọng, trừ Thông Thiên Ma Công trợ giúp ra, một phần rất lớn còn là bởi trước đây hắn một mực đặt mình trong nguy hiểm, không thể không uốn lượn chu toàn với đám cao thủ ma đạo Âm Dương Quỷ Đồng, Dạ Nhận anh.
Tử tế hồi tưởng một phen, minh ngộ chân ý kiếm đạo nguyên là đến từ trận chiến với Phong Thần.
Sau đó lần nữa đột phá cũng là lúc bị đám Quỷ Đồng kia đẩy vào tuyệt cảnh, linh quang chợt hiện, nhờ đó mới có kỳ tích thập tức phá cảnh, kiếm kinh tứ phương.
Người khác thế nào Bạch Nhạc không rõ ràng, nhưng đối với hắn mà nói, chiến đấu lại là phương thức đột phá tốt nhất.
Hiện tại Bạch Nhạc chính đang kẹt ở thức thứ chín Linh Tê Kiếm Quyết, khổ tu đã không có tác dụng, vậy thì... Tại sao phải cự tuyệt lần luận kiếm này?
Đối với hắn mà nói, lần luận kiếm này đúng là nguy cơ và khiêu chiến, nhưng cũng chưa hẳn không phải là một lần cơ hội!
Bước lên con đường tu hành, sao mà tránh miễn đối mặt với đủ loại khiêu chiến?!
Trừ phi nguyện ý làm thường nhân, bằng không, nhất định phải chủ động nghênh tiếp khiêu chiến để đề thăng chính mình.
Chính như Từ Phong nói, Thiên Tâm Phong nhất mạch trước nay đều dựa vào kiếm để nói chuyện! Tài trí bình thường, há xứng nhập chủ Thiên Tâm Phong.
Nếu ngay cả chút phiền toái nho nhỏ trước mắt đều ứng phó không được, vậy lại dựa vào cái gì để đuổi theo bước chân Vân Mộng Chân?
Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Nhạc tức thì có quyết định.
- Không cần! Nếu bọn hắn đã muốn luận kiếm, vậy thì cứ tới là được, ta chờ bọn hắn ngay trên Thiên Tâm Phong.
Ngẩng đầu lên, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
- Bạch sư huynh, ngươi...
Nhất thời, Liễu Như Tân không khỏi có chút chán nản, có lòng muốn nói thêm, chỉ là còn chưa nói xong liền đã bị Bạch Nhạc ngắt lời.
- Liễu sư tỷ, ngươi yên tâm, ta không phải hành động theo cảm tính!
Khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ta nếu đã nhập chủ Thiên Tâm Phong, tự nhiên phải đại biểu cho gương mặt Thiên Tâm Phong! Lời đồn không sai, Thiên Tâm Phong vốn là nơi kiếm tổ tu hành, Từ trưởng lão để ta nhập chủ Thiên Tâm Phong, chính là tin tưởng ta có thể khiến Thiên Tâm Phong tái hiện huy hoàng!
- Bọn hắn muốn luận kiếm, được thôi! Nhưng quy củ luận kiếm lại nhất định phải do ta định ra!
Nói tới đây, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra thần thái tự tin, nói:
- Luận kiếm, ta sẽ không thua!
…
Bọn Dương Nghiên còn chưa rời đi, người Chấp Pháp Điện đã chạy tới Thiên Tâm Phong, đề ra chuyện luận kiếm.
Đối với chuyện này, Bạch Nhạc hoàn toàn không hề có ý cự tuyệt, chỉ nói hi vọng trong quá trình luận kiếm, Chấp Pháp Điện có thể ở lại Thiên Tâm Phong, đảm bảo tính công bình cho luận kiếm.
- Bạch sư huynh yên tâm, Chấp Pháp Điện tất sẽ công bình nghiêm chính, không chỉ sẽ có đệ tử Chấp Pháp Điện trú đóng Thiên Tâm Phong, Từ trưởng lão cũng truyền lời, nói sẽ tới trường theo dõi.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, đệ tử Chấp Pháp Điện tức thì đưa ra hứa hẹn.
Nhắc tới Từ Phong cũng sẽ có mặt, Bạch Nhạc không khỏi hơi ngớ, song lập tức liền cũng thoải mái.
Để hắn nhập chủ Thiên Tâm Phong vốn là ý của Từ Phong, Từ Phong tự nhiên đoán được hắn sẽ không cự tuyệt luận kiếm! Huống hồ, kết quả luận kiếm lần này không chỉ là mỗi thắng bại của riêng Bạch Nhạc, mà còn sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với danh vọng của Từ Phong.
Lại thêm, Bạch Nhạc rõ ràng, Từ Phong có cảm tình rất sâu sắc đối với Thiên Tâm Phong! Có lẽ, Từ Phong cũng muốn mượn lần luận kiếm này để cho truyền thừa của mạch Thiên Tâm Phong thực sự được đến thừa nhận từ các đệ tử.
Như thế, đối với trường luận kiếm này, tông môn sẽ không có bất kỳ ngăn cản nào, thậm chí còn có ý thúc đẩy.
Ngày thứ hai liền trực tiếp phóng mở Thiên Tâm Phong, mặc cho vô số đệ tử đi lên.
Đây không phải đơn giản chỉ là xem náo nhiệt.
Phải biết, cái tên đệ tử chân truyền lại chỉ có cảnh giới Dẫn Linh Cảnh Bạch Nhạc này, quả thực hệt như một phiến đá kê chân mà ai cũng có thể giẫm đạp.
Đặc biệt là với đệ tử ngoại môn, đa phần bọn hắn vốn đều tư chất bình thường, bước vào Linh Phủ Cảnh chỉ là hi vọng xa vời, căn bản không có bất kỳ đường lối nào để dẫn lên tông môn coi trọng.
Nhưng giờ thì hay rồi, có bia ngắm Bạch Nhạc đặt ở đây, chỉ cần mượn cơ hội luận kiếm đánh bại Bạch Nhạc, lập tức liền có thể đạp lên Bạch Nhạc thượng vị, không dám nói có thể thay thế địa vị đệ tử chân truyền của Bạch Nhạc hay không, chí ít cũng phải được tông môn coi trọng chứ?
Ôm theo ý niệm như thế, đệ tử ngoại môn liền là thành phần tích cực nhất muốn tham gia luận kiếm.
Đợi trời triệt để sáng hẳn, đến thời gian ước định, Bạch Nhạc đặc ý đổi một bộ trang phục đệ tử hết sức bình thường, bên hông treo lên bội kiếm, từ trong động phủ đi ra.
Cách đó không xa, thấy được thân ảnh Bạch Nhạc, trên mặt Đậu Nghị lần nữa lộ ra vẻ giễu cợt.
Trường luận kiếm này là do hắn một tay thúc đẩy, nhưng trên thực tế, đến lúc này, hắn lại không nguyện ý xuất trường ngay từ đầu.