- Kiếm tốt, ta sẽ vui lòng nhận lấy.
Bạch Nhạc lười biếng đáp một câu, cánh tay cầm kiếm vung lên một cái, áo ngoài của Chung Diễm cũng khó thoát khỏi vận rủi, trong nháy mắt bị chém nát.
Chung Diễm trợn mắt há mồm nhìn tất cả, một luồng khí lạnh lập tức chạy từ dưới chân lên đỉnh đầu!
Vừa rồi hắn còn dự định bắt chuyện những người khác đồng thời làm ra phản kháng, nhưng lần này bại cũng quá nhanh đi, nhanh đến mức khiến cho hắn cũng có chút không phản ứng kịp.
Tại sao lực lượng nhục thân của ngươi lại mạnh mẽ tới mức này, còn để cho người ta sống nữa không?
Về phần người khác đã sớm chết lặng, Chung Diễm không phải là người thứ nhất muốn phản kháng, cũng không phải là người cuối cùng!
Ở bên ngoài, bản thân Chung Diễm là thiên kiêu, cho dù là đối đầu một một với Yến Bắc Thần, cũng chưa chắc rơi vào hạ phong, nhưng ở trong Cấm Linh Chi Địa... Kết cục của mọi người đều giống nhau!
Dường như nơi này chính là thiên đường mà thượng thiên chuyên môn chế tạo cho Yến Bắc Thần, để cho hắn có thể hoành hành vô kỵ, trấn áp thiên kiêu.
Trừ những cường giả Tinh Cung Cảnh này ra, ngay cả Linh Phủ Cảnh Bạch Nhạc cũng không tha, bất kể là Huyền Môn hay là ma tu, chỉ cần gặp phải, hắn sẽ cướp sạch không còn, không ngừng lớn mạnh đội ngũ phía sau, đến khi bóng đêm phủ xuống, nhẫn trữ vật trên tay Bạch Nhạc cũng đã nhiều đến mức không đếm hết, phải dùng vải xâu thành một cái vòng đeo ở cổ tay.
Trừ chuyện đó ra, hắn cũng không thiếu túi trữ vật, tất cả đều buộc chung một chỗ treo ở trên eo, nhìn thoáng qua, quả thực không khác những nhà giàu mới nổi trong thế tục chút nào.
Hết cách rồi, không thể vận dụng nửa điểm linh lực, hiện tại cho dù là Bạch Nhạc cũng không thể mở được nhẫn trữ vật, chỉ có thể chấp nhận như thế.
Thế nhưng, không cần biết hiện tại hình tượng Bạch Nhạc quê mùa như thế nào, thì cũng không có bất kỳ người nào dám cười nhạo hắn, thậm chí, mỗi khi ánh mắt hắn nhìn về phía những nhân vật này, khóe miệng họ không khỏi có chút co quắp lại.
Cũng không biết có bao nhiêu người đã âm thầm hối hận khi chạm vào vũng nước đục này.
Nếu như thời gian có thể quay lại, coi như đánh chết, bọn hắn cũng không chịu tiến nhập vào cái Quảng Hàn Thiên Cung chết tiệt này.
Sắc trời dần dần tối lại, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục đánh cướp nữa, mà thuận thế dừng lại tại chỗ, suy nghĩ bước kế tiếp.
Dù sao mảnh hoang nguyên này cũng không nhỏ, hơn nữa theo đội ngũ lớn mạnh, hắn muốn bắt người cũng không dễ dàng như trước nữa.
Đến hiện tại, ít nhất đã có gần một nửa người bị hắn đánh cướp qua, bây giờ thu tay lại, cũng khiến cho hắn rất thỏa mãn.
Tiếc nuối duy nhất là, không thể đụng vào Vệ Phạn Dạ!
Trên thực tế, người hiện tại Bạch Nhạc muốn bắt nhất chính là tên bựa kia, đáng tiếc, trời không chiều lòng người, không gặp được cũng chỉ có thể như thế thôi.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, lười biếng nhìn về phía thiên không, không khỏi có chút ngạc nhiên, đến tột cùng cái Quảng Hàn Thiên Cung này có bí mật gì.
Từ cảnh tượng hiện tại đến xem, dường như nó cũng không khác bên ngoài là mấy, đều phân chia ngày đêm sáng tối, hơn nữa, còn có thể nhìn thấy ánh trăng!
Chờ một chút!
Đột nhiên, Bạch Nhạc như nhớ tới cái gì, cẩn thận quan sát bầu trời đêm một lần nữa, lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, mặc dù bầu trời có một vòng trăng rằm vừa mới lên, nhưng lại không có bất kỳ ngôi sao nào!
Còn nữa, lúc ban ngày, mặc dù có ánh mặt trời, nhưng lại không nhìn thấy thái dương!
Dường như những thứ này chỉ là chi tiết rất nhỏ, nhưng lại khiến cho nội tâm Bạch Nhạc dâng lên một tia bất an, chỉ sợ sự tình không có đơn giản như vậy!
Bạch Nhạc nheo mắt lại, không khỏi nghĩ tới hình ảnh tàn nguyệt giấu ở trong mây mù, nhỏ không thể thấy trên lệnh bài, như có điều suy nghĩ.
Nhưng mà, ngay tại lúc Bạch Nhạc rơi vào trong suy tư, cũng không có chú ý tới, theo vầng nguyệt quang kia chậm rãi nhô lên, không ngờ phía trên hoang nguyên cấm linh, lại mơ hồ lộ ra một tia linh khí.
Bạch Nhạc không cảm nhận được, nhưng những người bị hắn bắt nạt cả một ngày, lại cảm thụ được rất rõ ràng!
Dù bây giờ chỉ có một tia linh khí yếu ớt, nhưng đối với những người không thể vận dụng được nửa điểm linh lực mà nói, quả thực giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa, khiến cho tâm thần bọn hắn dấy lên hy vọng một lần nữa!
Chung Diễm và Nhậm Bách Đào, là hai người có tu vi cao nhất trong đám người hiện tại, cũng là người đầu tiên nhận ra được loại biến hóa này.
Thừa dịp Bạch Nhạc quay lưng lại, vẫn chưa nhìn ra cơ hội của bọn hắn, hai người lập tức dồn sức đánh ra thủ thế, chỉ huy bằng khẩu hình!
Nếu như dưới tình huống bình thường, nhiều người như vậy tự nhiên sẽ không có khả năng làm được kỷ luật nghiêm minh, đã sớm loạn.
Nhưng hôm nay bọn họ đã bị Bạch Nhạc bắt nạt một ngày, thật vất vả mới có một tia hy vọng thoát khốn, nên mọi người biểu hiện cực kỳ ăn ý, đồng tâm hiệp lực xúm lại phía sau Bạch Nhạc, cẩn thận khôi phục từng điểm linh lực.
- Hả?
Bạch Nhạc hồi phục lại tinh thần từ trong trầm tư, theo bản năng liền nhận thấy được một tia không đúng.
Bởi vì xung quanh thực sự quá an tĩnh.