Bản thân Thông Thiên Ma Thể và Thông Thiên Ma Công vốn tương đồng, sở dĩ nhiều linh dược như vậy có thể hoàn mỹ hòa tan vào thân thể, trợ giúp rèn luyện Thông Thiên Ma Thể, thực ra nguyên do cũng không phải ở bản thân Thông Thiên Ma Thể, mà là do Thông Thiên Ma Công bá đạo đủ để thôn phệ tất cả lực lượng biến thành của bản thân!
Mặc dù bây giờ Bạch Nhạc bị hàn triều khống chế, không thể lấy ra linh dược, nhưng những hàn triều này lại bị hắn dùng một loại phương thức khác mạnh mẽ luyện hóa, biến tướng thay thế tác dụng của linh dược!
Trong nháy mắt, thần hồn Bạch Nhạc ở hàn dưới triều trùng kích, rung chuyển một hồi.
Từ bên ngoài nhìn vào, thậm chí thất khiếu Bạch Nhạc đang chảy máu, giống như lúc nào cũng có thể vẫn lạc.
Nhưng mà thần hồn Bạch Nhạc, lại như một chiếc thuyền nhỏ rơi vào sóng lớn ngập trời, mặc dù lúc nào cũng bị nguy hiểm bao phủ, nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ xuống, không sợ nguy hiểm, giống như rất an toàn.
Bắt đầu từ lúc luồng lực lượng hàn triều thứ nhất bị cắn nuốt, Thông Thiên Ma Thể liền tự động vận chuyển, thần hồn vốn gần như sắp tán loạn, nhanh chóng ổn định lại, mượn hàn triều không ngừng dũng mãnh tràn vào lớn mạnh.
Luyện hồn!
Quá trình thôn phệ cũng chính là quá trình rèn luyện, thần hồn Bạch Nhạc không ngừng ngưng thật, đồng thời dần dần hình thành hình người rõ ràng, tựa như một tiểu nhân giống y Bạch Nhạc đang ngồi xếp bằng ở trong đầu.
Giả sử nếu có người ngoài nhìn thấy quá trình này, chỉ sợ sẽ hù chết một đám người.
Thần hồn hóa hình, chuyện này vốn là một khâu quan trọng nhất sau khi thần hồn xuất khiếu!
Lúc trước Thông Thiên Ma Quân ở Đạo Lăng Sơn chiến tới thân thể vẫn lạc, nhưng vẫn có thể dựa vào một luồng tàn hồn chạy ra xa như vậy, cũng là bởi vì thần hồn quá mạnh mẽ, chỉ cần còn một chút thần hồn không tiêu tan, là có thể không ngừng thôn phệ lực lượng lớn mạnh, khôi phục.
Mà bây giờ, Bạch Nhạc cũng đi trên con đường này.
Đương nhiên, hắn vẫn cách loại cảnh giới chỉ dựa vào thần hồn đã có thể ngao du thiên địa như Thông Thiên Ma Quân kia quá xa, nhưng từ giờ khắc này trở đi, cũng xem như là miễn cưỡng nhập môn.
Oanh!
Chỗ sâu trong đầu, đã không thể thỏa mãn được yêu cầu của Bạch Nhạc, trong nháy mắt, thần hồn lại xuất khiếu lần nữa, yên lặng bay ra khỏi thân thể, trực tiếp xuất hiện bên ngoài cơ thể Bạch Nhạc, tiếp xúc hàn triều tiếp tục hoàn thành luyện hồn!
Lúc trước ở hoang nguyên, thần hồn Bạch Nhạc cũng miễn cưỡng xuất khiếu một lần, nhưng lần đó chỉ trong khoảnh khắc đã bị đánh trở lại thức hải, còn bây giờ mới là lần đầu tiên thần hồn Bạch Nhạc thật sự xuất khiếu theo ý nghĩa!
Dùng thần hồn quan sát thế giới này, dường như Bạch Nhạc càng có thể cảm nhận được thế giới này mênh mông và huyền diệu.
Loại cảm giác vui sướng này, quả thực khó có thể diễn tả bằng lời.
Dưới trạng thái thần hồn, có vẻ toàn thân rất nhẹ, chỉ cần hơi động ý niệm một chút, là có thể bay lên, chậm rãi đi về phía trước.
Đương nhiên, lực khống chế của Bạch Nhạc đối với trạng thái thần hồn này vẫn còn rất non nớt, chỉ có thể nói là trôi, chứ đừng nói tới bay.
Có thể chuyện này là vì thần hồn không đủ cường đại, Bạch Nhạc có thể cảm giác được, chỉ cần thần hồn không ngừng lớn mạnh thêm, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn có thể khống chế thân thể mình, khống chế thần hồn, đến lúc đó, coi như thoát ly thân thể, cũng có thể sống sót như cũ.
Thế nhưng, đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói những thứ này đều có vẻ quá xa xôi.
Đối với hắn, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được huyền cơ trong cái thủy phủ này, tìm được phương thức kết thúc khảo nghiệm, phòng ngừa rủi ro.
Bên trong hàn triều, thần hồn hành động cũng không quá dễ dàng, nhưng những viên dạ minh châu tản mát ra Nguyệt Hoa Chi Lực kia, lại có tác dụng ôn dưỡng đối với thần hồn, nếu như chỉ có hàn triều, sợ là cái này cũng không phải là khảo nghiệm, mà là giết người.
Bạch Nhạc chậm rãi bay tới trước mặt Vân Mộng Chân, muốn tự tay vuốt ve gương mặt nàng, nhưng cuối cùng lại không dám tới quá gần.
Hắn không biết hiện tại Vân Mộng Chân đang ở trạng thái gì, cũng không dám đánh cược, nếu như để Vân Mộng Chân phát hiện hắn tiếp cận, không biết nàng có phát giác được nguy hiểm trực tiếp đánh tan thần hồn hay không.
Bạch Nhạc lặng yên trong chốc lát, rốt cục vẫn phải chậm rãi đi về phía sâu trong thủy phủ.
Từ xa, Bạch Nhạc đã thấy ở trung tâm thủy phủ có một cái ghế màu xanh nhạt, dường như có một loại lực hấp dẫn vô hình, đang không ngừng dẫn dụ người ta đi về phía cái ghế kia.
Đến gần, Bạch Nhạc mới phát hiện, chất liệu của cái ghế này giống với bạch ngọc trên mặt đất, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, mặc dù lộ ra một loại cực hàn chi ý, nhưng cũng lộ ra một tia khí tức ôn hòa, khiến người ta không nhịn được muốn đụng vào.
- Đừng nhúc nhích!
Ngay tại thời điểm Bạch Nhạc còn đang do dự, đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm rất tinh tường, có chút trong trẻo nhưng cũng có chút lạnh lùng, lộ ra một tia sát khí nhàn nhạt.
Bạch Nhạc chậm rãi xoay người lại, vậy mà lại nhìn thấy Vân Mộng Chân!
Không, có lẽ phải nói là thần hồn của Vân Mộng Chân!