Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 865 - Chương 865 - Cừu Hận Giá Trị Đầy Cách

Chương 865 - Cừu Hận Giá Trị Đầy Cách
Chương 865 - Cừu Hận Giá Trị Đầy Cách

Thật tâm mà nói, Bạch Nhạc không muốn tranh đấu với Vân Mộng Chân, nhưng tình cảnh trước đó lại làm cho hắn hiểu, bây giờ đối mặt Vân Mộng Chân, hắn nhất định phải tranh!

Chỉ có tranh, hơn nữa phải thắng thì hắn mới có quyền nói nhiều hơn, để Vân Mộng Chân nguyện ý nghe hắn, cũng tin tưởng lời hắn nói.

Đối với hắn mà nói, trước đó chạm mặt Vân Mộng Chân dưới trạng thái thần hồn, xem như là lần đầu tiên hắn dùng thân phận Yến Bắc Thần gặp mặt nàng.

Mặc dù Vân Mộng Chân không nghe lọt lời hắn nói, nhưng ít nhất đây cũng là một cái bắt đầu tốt đẹp.

Sẽ có một ngày, hắn mạnh hơn Vân Mộng Chân, cho dù Vân Mộng Chân không muốn đi nữa, cũng nhất định phải nghe hắn.

Đúng như hắn nói với Vân Mộng Chân... Thời gian sẽ chứng minh, ai mới là người đúng!

Bạch Nhạc thong thả đứng dậy, đi ra trước thủy phủ, tự nhiên cánh cửa mở ra.

Ý niệm hơi động, nhất thời có một dòng nước lạnh dũng mãnh tràn vào thủy phủ, rửa sạch vết máu trên người hắn.

Hoàn thành khảo nghiệm Hàn Đàm thủy phủ, bây giờ Bạch Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng, hồ nước xung quanh đã không cách nào mang đến áp lực cho hắn nữa, giống như mảnh Hàn Đàm này, đã trở thành lãnh địa thuộc về hắn.

Bạch Nhạc thay một bộ quần áo sạch, đã sớm không còn chật vật như trước nữa, lặng yên bước ra khỏi thủy phủ.

Oanh!

Toàn bộ mặt hồ chợt rạn nứt, giống như tách ra một con đường cho hắn, để hắn dễ dàng bay lên, trong chốc lát đã xuất hiện ở trên mặt hồ!

- Vù vù!

Trong nháy mắt, bên bờ lập tức xôn xao.

Vừa rồi đoàn người vẫn còn đang suy đoán lung tung, lúc này nhìn thấy Yến Bắc Thần vọt ra khỏi mặt nước, ngay cả con mắt đều muốn trợn ra ngoài.

Hơi so sánh tình hình hắn và Vân Mộng Chân, Vệ Phạn Dạ đi ra, là có thể để cho người ta biết, đến tột cùng ai mới là người thắng.

Nhưng kết quả này, cũng không tránh khỏi quá không thể tưởng tượng nổi đi?

Thắng Vệ Phạn Dạ không tính là gì, nhưng làm sao Yến Bắc Thần thắng được Vân Mộng Chân?

Ánh mắt Bạch Nhạc rơi vào trên thân mọi người, khóe miệng hiện lên một nụ cười rực rỡ, thong thả mở miệng nói:

- Xem chuyện vui đủ rồi, vậy thì giao mua lộ phí ra đi... Từ giờ trở đi, mảnh hồ này, họ Yến!

Xem chuyện vui không khó khăn gì, nhưng xem chuyện vui đến mức bị đánh cướp, thì thực sự quá bi thương rồi.

Trong số những người này, có một bộ phận rất lớn đã bị Bạch Nhạc cướp qua một lần ở hoang nguyên, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ loại bi thương kia, không ngờ lại nghênh đón một vòng đánh cướp mới, lúc này mới thật sự là bi thương thành sông.

Rất nhanh, đã có một số người tự nhận không may, ngoan ngoãn giao ra một nửa tài vật trên người, coi như là tiền mãi lộ đi qua cái hồ này.

Trong số này có cả Chung Diễm, đương nhiên nhẫn trữ vật của hắn đã sớm bị Bạch Nhạc cướp đi, bây giờ giao ra cũng chỉ là một bộ phận về sau hắn giành được từ trong tay người khác mà thôi.

Trong số này, cũng không thiếu người Bạch Nhạc quen, ví dụ như Ẩn Tâm, Bách Sự Thông, thậm chí là... Khổng Từ!

Nhưng bất kể là ai, Bạch Nhạc cũng không dành cho bất cứ ưu đãi gì! Cho dù là Khổng Từ, Bạch Nhạc cũng vẫn lạnh lùng thu phân nửa tài phú của hắn.

Đây không phải là Bạch Nhạc lạnh lùng, mà là cẩn thận, bất kỳ một điểm gì có khả năng làm bại lộ thân phận, đều bị hắn trực tiếp gạt bỏ!

Những người này đều nhìn thấy rõ, ngay cả Vân Mộng Chân và Vệ Phạn Dạ đều không thể làm gì Yến Bắc Thần, Nhậm Bách Đào một mực là địch với Yến Bắc Thần càng bị giết chết, ngay cả thi thể cũng chìm vào hồ không tìm được, thì người khác còn có thể có biện pháp nào?

So với việc tiếp tục liều chết cùng Yến Bắc Thần, chẳng bằng thẳng thắn một chút, giao ra một bộ phận tài phú, đổi lấy cơ hội rời xa tên sát tinh này!

Huống chi, cơ duyên của Quảng Hàn Thiên Cung không chỉ là chút trước mắt này, chỉ cần có thể đạt được thu hoạch từ chỗ khác, so sánh ra, chút trả giá ấy không tính là gì.

Vậy mới là người hiểu chuyện.

Nhưng vẫn có một chút người không tự giác, sau khi bị Bạch Nhạc uy hiếp, phản ứng đầu tiên chính là lập tức giải tán, nghĩ đợi sau khi Bạch Nhạc rời đi, lại nghĩ biện pháp qua hồ.

Đáng tiếc, rất nhanh những người này liền phát hiện ra, bọn hắn tính sai rồi.

Tên tiện nhân Bạch Nhạc kia, căn bản không có dự định lập tức rời khỏi, ngược lại không lo không lắng ngây người ở bên hồ.

Giống như lúc ở hoang nguyên, Bạch Nhạc cũng không cho rằng, vội vã chạy đi là một chuyện tốt.

Đặc biệt là khi hắn biết rõ thực lực của mình kém xa Vân Mộng Chân, tùy tiện đuổi theo, chẳng những không thể giành được tiên cơ, ngược lại sẽ là tự chui đầu vào lưới.

Ngược lại, ở lại chỗ này, tận khả năng tăng thực lực lên, nắm giữ mỗi một chỗ có khả năng đạt được lợi ích vào trong tay, mới có thể khiến cho con đường kế tiếp dễ đi hơn.

Bản thân Hàn Đàm Hồ vốn là địa phương tốt trợ giúp người luyện hồn.

Mặc dù Bạch Nhạc đã trải qua khảo nghiệm trong thủy phủ, nhưng trên thực tế, hắn vẫn có thể cảm nhận được, thần hồn mình còn rất nhiều chỗ trống để tăng lên!

Bình Luận (0)
Comment