Trước không nói hắn không có khả năng bại lộ thân phận ở trước mặt nhiều người như vậy, cho dù không suy nghĩ vấn đề này, chỉ sợ đó cũng không phải là cách giải quyết vấn đề chính xác nhất.
Phải biết rằng, đây là khảo nghiệm, là thứ tất cả mọi người đều phải đối mặt.
Dựa theo lý thuyết thì, khảo nghiệm của Quảng Hàn Thiên Cung là nhằm vào đệ tử Tinh Cung Cảnh, cũng không thể yêu cầu từng đệ tử Tinh Cung Cảnh, đều có thực lực như hắn được?
Huống chi, bản thân ngọn núi này càng gần đến cuối càng trắc trở, đừng thấy dường như chỉ còn lại một phần ba đoạn đường cuối cùng, nếu chỉ đơn thuần dựa vào thực lực, sợ là chỉ có tồn tại Linh Phủ đỉnh phong như Vân Mộng Chân kia, mới có thể ung dung hoàn thành.
Bất kể là hoang nguyên, hay là Hàn Đàm, trên thực tế đều là một loại khảo nghiệm, hơn nữa bên trong còn cất giấu cơ duyên và phần thưởng.
Như vậy cũng có nghĩa là, ngọn núi dường như không qua được này, cũng giống như thế!
Chỉ có tìm được huyền cơ bên trong, đồng thời phá giải, mới là phương thức chính xác đi qua!
Nghĩ đến Bách Sự Thông, Vệ Phạn Dạ ngồi dưới chân núi ba ngày liền qua, trong lòng Bạch Nhạc đã có một ít suy đoán.
Trong lúc nhất thời, Bạch Nhạc không tiếp tục khiêu chiến cực hạn, leo lên phía trên nữa mà chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ loại áp lực trên người, cùng với tất cả xung quanh kia.
Trên người gánh vác một tảng đá lớn, là một loại cảm thụ vô cùng rõ ràng, không có làm bộ làm tịch.
Cho dù ngươi biết rõ, đó không phải là tồn tại chân thực, mà chỉ khiến người ta cảm giác, giống như là một loại ảo giác. Bản thân Bạch Nhạc đã tu hành qua huyễn thuật chi đạo, tự nhiên rõ ràng, loại trạng thái này, không phải là một cái huyễn thuật đơn giản có khả năng miêu tả.
Tĩnh tâm xuống, chính là đang cảm nhận sự vi diệu trong này.
Chỉ là, phản ứng này của Bạch Nhạc, ở trong mắt người khác, lại là chuyện khác.
- Truyền nhân Ma Quân cũng không gì hơn cái này!
- Hắn chỉ ỷ vào thần thông được truyền thừa phách lối một chút, chứ thực lực chân thật, căn bản không đáng nhắc tới.
- Thật sự cho rằng nhận được truyền thừa của Ma Quân chính là Thông Thiên Ma Quân sao? Cho tới bây giờ cũng chỉ có một vị Thông Thiên Ma Quân!
“...”
Tự nhiên Bạch Nhạc nghe không được những lời khiêu khích châm chọc này, nhưng người khác lại nghe rất rõ ràng.
Trần Minh Dương lạnh lùng nhìn những người này, tâm thần nhất thời nổi lên một nụ cười lạnh lùng.
Hắn được xưng là Bách Sự Thông, trừ đi nhiều, gặp nhiều ra, thì ánh mắt cũng có chỗ đặc biệt, hoàn toàn không phải người bình thường có khả năng so sánh.
Lúc trước hắn còn chưa biết đối phương là Yến Bắc Thần, cũng đã có thể nhìn ra đối phương bất phàm, bằng không, làm sao lại lấy ra rượu mạnh như thế cho hắn.
Tất cả chuyện sau đó, đã đủ để chứng minh ánh mắt của hắn.
Hiện tại hắn bị vây ở trong núi, nhưng ở trong mắt Trần Minh Dương, lại càng chứng minh Yến Bắc Thần khủng bố.
Đạo lý rất đơn giản, bây giờ lên núi, khảo nghiệm chính là thực lực chân thật và cảnh giới!
Bản thân Yến Bắc Thần chỉ là Tinh Cung sơ kỳ, dựa theo cảnh giới người bình thường tới so sánh, có thể trèo lên độ cao một nghìn mét, cũng đã rất không dễ dàng, nhưng Yến Bắc Thần lại mạnh mẽ xông đến vị trí một nghìn năm trăm mét mới hết lực, bản thân chuyện này cũng đã chứng minh hắn mạnh mẽ.
Dường như những người cười nhạo Yến Bắc Thần đã quên mất, Yến Bắc Thần mà bọn họ cho rằng không gì hơn cái này, đã cướp đoạt của bọn họ một lần, thậm chí khiến bọn họ ngay cả dũng khí đánh lại cũng không có.
Hiện tại Yến Bắc Thần mới bước vào Tinh Cung Cảnh bao lâu!
Cho dù thật sự bị kẹt ở chỗ này, thì như thế nào chứ?
Chờ đến khi tu vi Yến Bắc Thần đuổi kịp Vệ Phạn Dạ thậm chí là Vân Mộng Chân, sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào?
- Quy tắc đại đạo sao?
Bạch Nhạc ngẩng đầu, trong mắt lập tức lộ ra một đạo tinh mang, nhẹ giọng nói.
Bạch Nhạc suy tư hồi lâu, rốt cục cũng hiểu ra manh mối, sở dĩ ngọn núi này khó lên như vậy, là bởi vì bên trong ẩn chứa quy tắc đại đạo, nếu như dựa vào tu vi xông lên, chẳng khác gì đang mạnh mẽ chống lại đại đạo.
Cho nên, muốn chân chính vượt qua ngọn núi này, thì phải lấy đạo đối kháng, lấy đạo của bản thân, mở ra một con đường lên núi.
Vân Mộng Chân và Vệ Phạn Dạ đã dùng phương thức này đơn giản trèo lên núi.
Nếu như Bạch Nhạc cũng nguyện ý dùng loại phương pháp này, lấy cảm ngộ của hắn đối với kiếm đạo, chí ít cũng có tám phần mười nắm chặt có thể đi qua.
Nhưng trừ cái đó ra, hắn vẫn còn một con đường khác.
Đó là cảm ngộ quy tắc đại đạo trong núi này, thời điểm hiểu được loại quy tắc này, tự nhiên cũng có thể đơn giản rời đi.
Đối với người khác mà nói, họ chỉ coi đây là một loại khảo nghiệm, lấy mục tiêu vượt qua khảo nghiệm là điều quan trọng nhất, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, hoàn toàn không phải như vậy.
Thứ hắn suy nghĩ, là mỗi một lần có thể nhận được lợi ích gì từ đó!
Nếu chỉ đơn thuần đi qua khảo nghiệm, một đường xông đến cuối cùng, thì có ý nghĩa gì chứ?
Lẽ nào là vì muốn chứng minh cho người khác, thiên phú của mình cao bao nhiêu, thực lực mạnh bao nhiêu sao?