Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87 - Lòng Ngực Bằng Phẳng

Chương 87 - Lòng ngực bằng phẳng
Chương 87 - Lòng ngực bằng phẳng

Lần luận kiếm này, nhiều đệ tử ngoại môn như vậy lên đài, lại đều bại sạch, có thể nói là ném hết mặt mũi đệ tử ngoại môn, trong tình cảnh như thế, đã có không biết bao nhiêu đệ tử ngoại môn đổ dồn ánh mắt và hi vọng lên thân Dương Nghiên.

Bất luận thành bại, ngươi luôn phải thử một chút chứ!

Nếu trong tình cảnh đó, Dương Nghiên còn cự tuyệt lấy lại mặt mũi cho đệ tử ngoại môn, e rằng sẽ bị chúng nhân phỉ nhổ.

Huống hồ, mặc dù không nhắc tới những điều này, bản thân Dương Nghiên há lại không muốn thử?

Phải biết, đương sơ lúc hắn quen biết Bạch Nhạc, Bạch Nhạc thật mới chỉ vừa tu ra linh lực mà thôi, nhưng sao chỉ chớp mắt lại đã đứng hàng chân truyền, xa xa vượt qua hắn.

Quả thật, Bạch Nhạc với hắn có thể nói là sinh tử chí giao, quan hệ không tầm thường, nhưng càng là vậy, hắn mới càng không cam tâm bị bỏ lại.

Giờ đây, chứng kiến Bạch Nhạc đứng trên luận kiếm đài kiếm kinh tứ bề, trong lòng hắn như bị bách trảo cào tâm, khó mà đè nén dục vọng muốn lên đài đánh một trận với Bạch Nhạc.

Nhìn vào Dương Nghiên, trên mặt Bạch Nhạc đột nhiên hiện ra ý cười tươi rói:

- Dương sư huynh, ta còn tưởng rằng ngươi thật nhịn được chứ.

Mặc dù hiện nay Bạch Nhạc đã đứng hàng chân truyền, nhưng xưng hô lại vẫn không hề thay đổi, bản thân điều này đã đủ để chứng minh cảm tình giữa hắn và Dương Nghiên.

- Ta...

Mặt hơi có chút nóng lên, Dương Nghiên thực sự không biết nên nói gì cho phải.

- Dương sư huynh, giữa chúng ta không cần khách sáo, nếu ta đã dám lên luận kiếm đài, liền không e sợ bất luận người nào khiêu chiến cả! Tới đi, thật ra, ta trước giờ vẫn luôn muốn tỷ thí một lần với ngươi, nhân cơ hội hôm nay... Vừa khéo.

Khẽ cười một tiếng, Bạch Nhạc nói tiếp:

- Luận kiếm, vốn là cơ hội ấn chứng kiếm đạo với nhau, đối với ta mà nói, nghênh tiếp càng nhiều khiêu chiến, cũng là cơ hội để đề thăng thực lực bản thân!

- Tới đi, thắng thua thế nào không quan trọng, quan trọng là, từ trường luận kiếm này sẽ giành được thu hoạch gì.

Nghe được lời đó của Bạch Nhạc, Dương Nghiên lập tức thở phào một cái, trước đó hắn sợ Bạch Nhạc có điều hiểu lầm, nhưng giờ xem ra, là hắn quá coi thường lòng dạ Bạch Nhạc.

Kỳ thực, nói cho cùng vẫn là tâm thái hắn chưa thể chuyển biến qua được.

Tỷ như lúc xưng hô, hắn vẫn cứ gọi sai theo thói quen, xưng Bạch Nhạc là Bạch sư đệ, từ sâu trong thâm tâm, hắn vẫn chưa thể thích ứng với chuyện Bạch Nhạc đã trở thành đệ tử chân truyền.

Nhưng giờ đây, nghe được lời này của Bạch Nhạc, lại khiến hắn thực sự buông ra khúc mắc trong lòng.

- Bạch sư huynh, cẩn thận!

Cầm kiếm nơi tay, Dương Nghiên nhắc nhở một tiếng, cả người theo đó liền động.

Kiếm như kinh lôi!

Dương Nghiên tu hành một môn kiếm kỹ tên là Kinh Lôi, kết hợp với tu vị Dẫn Linh đỉnh phong, thực lực so với đám đệ tử ngoại môn trước đó thì mạnh hơn quá nhiều.

Thời gian vừa qua, thực lực Bạch Nhạc không ngừng đề thăng, thậm chí trong giao thủ với Âm Dương Quỷ Đồng từng chém giết đám Quỷ Đồng được xưng vô địch dưới Linh Phủ, nhưng trên thực tế, đối với thực lực bản thân, Bạch Nhạc vẫn thiếu nhận thức thực sự rõ ràng.

Đối với hắn mà nói, giao thủ cùng Dương Nghiên là một cơ hội không sai để ấn chứng thực lực bản thân.

Trong mắt chớp qua một tia tinh mang, Bạch Nhạc vẫn chọn dùng Linh Tê Nghênh Khách ứng đối công kích từ Dương Nghiên.

Thế công từ Dương Nghiên rất mãnh liệt, ở chiều ngược lại, thế phòng thủ của Bạch Nhạc cũng rất xảo diệu.

Khác với những lần giao thủ trước kia, lần này đối mặt với công kích từ Dương Nghiên, Bạch Nhạc mới chính thức triệt để phơi bày hết sự tinh diệu của Linh Tê Nghênh Khách, hơn nữa còn khiến cho ai nấy đều thấy được rõ ràng.

Một chiêu Linh Tê Nghênh Khách vô cùng đơn giản, lại liên tục thi triển tới lui như thế, chỉ cần không phải ngộ tính quá kém, gần như ai nấy đều đã nhớ kỹ được, khăng khăng chính cái chiêu thức nhìn như đơn giản này, mỗi lần được tung ra dưới tay Bạch Nhạc lại trán phóng ra quang thải dị dạng.

Giao phong như thế, ở trong mắt chúng đệ tử ngoại môn tại trường lại càng thêm phần kinh tâm động phách.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn biết được, thì ra kiếm chiêu đơn giản cũng có thể dùng đến cảnh giới xuất thần nhập hóa như vậy, mặc dù không khả năng từ đó cảm ngộ ra kiếm đạo, song cũng có thể từ đó ẩn ẩn ý thức được ý nghĩa kiếm đạo.

Trong ngắn hạn mà nói, loại trợ giúp này gần như không đưa tới biến hóa gì, nhưng thực tế lại khiến kiến thức về mặt kiếm đạo của bọn hắn tiến một bước dài, tùy theo thực lực đề thăng, trợ giúp này sẽ nảy đến tác dụng càng lúc càng lớn!

Ném ra mấy thứ này không nói, trong giao phong như thế, đối với Dương Nghiên cũng là một loại thể nghiệm khó có được!

Hắn vốn đang kẹt ở bậc cửa đột phá Linh Phủ Cảnh, hồi lâu mà chưa thể đột phá, nhưng qua trận chiến với Bạch Nhạc, lại phảng phất khiến hắn thấy được một mảnh thiên địa càng rộng lớn.

Oanh!

Càng đánh càng nhanh, Dương Nghiên thậm chí đã dần dần quên mất đây chỉ là một trường luận kiếm, không dừng ở mỗi kiếm chiêu, linh lực trong cơ thể theo đó bạo phát ra, điên cuồng áp chế về phía Bạch Nhạc.

Theo như quy củ luận kiếm, trận chiến này, thực tế Dương Nghiên đã bại.

Bình Luận (0)
Comment