Trực tiếp nhảy xuống từ độ cao hơn hai ngàn mét xuống, mặc dù lúc tiếp đất thế rơi đã bị hóa giải rất nhiều, nhưng vẫn có một bộ phận tàn dư như cũ.
Phải biết rằng, Thông Thiên Ma Thể gần như đại thành, đã khiến lực khống chế của Bạch Nhạc với lực lượng thân thể sớm đạt tới một loại cấp độ không thể tưởng tượng, cái va chạm nhìn như đơn giản này, nhưng thực tế đã chuyển hết xung động còn lại lên trên người con Yêu Lang kia.
Cũng chính bởi vì vậy, mới lộ ra vẻ hung hãn như vậy.
Con ngươi Bạch Nhạc bắn ra một tia lãnh mang, trong nháy mắt đụng chết con Yêu Lang này, hắn cũng thuận thế bay về phía trước, giơ một tay ra, hung hăng đánh về phía một con Yêu Lang khác.
- Ngao ô!
Một chưởng vỗ lên trên đầu Yêu Lang, nhất thời phát ra một tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy, xương sọ trực tiếp bị đập nát, khiến Yêu Lang phát ra một tiếng hét thảm ngã xuống đất, không ngừng co giật.
Chỉ là, ngay tại lúc đó, mấy con Yêu Lang khác cũng đồng loạt nhào lên, trực tiếp cắn lên người Bạch Nhạc.
Dưới tình huống hỗn loạn này, sợ là đổi thành bất kỳ kẻ nào cũng phải chịu thiệt thòi, nhưng riêng Bạch Nhạc lại khác!
Thông Thiên Ma Thể đạt tới Thối Cốt Cảnh đại thành, khiến cho thân thể Bạch Nhạc còn cứng rắn hơn so với Linh Khí, có thể đám Yêu Lang này mạnh hơn so với cường giả Tinh Cung sơ kỳ bình thường, nhưng khi cắn lên người Bạch Nhạc, lại ngay cả một lớp da cũng không phá ra nổi.
- Răng rắc!
Cánh tay bị một con Yêu Lang ngậm, nhưng Bạch Nhạc ngay cả tránh cũng không tránh, trở tay vặn một cái, trực tiếp bẻ gãy hai cái răng nanh kia xuống.
Khủng bố!
Đến thời khắc này uy lực của Thông Thiên Ma Thể mới chính thức được bày ra, quả thực toàn thân Bạch Nhạc giống như một cỗ máy giết chóc, đối diện với mấy chục con yêu thú cũng trực tiếp nghiền ép mà qua, bầy sói khiến cho Vệ Phạn Dạ cũng phải đau đầu không thôi, ở trước mặt Bạch Nhạc, lại không thể cấu thành một tia uy hiếp!
Đây không phải là thực lực Bạch Nhạc mạnh hơn Vệ Phạn Dạ, mà là Thông Thiên Ma Thể đạt đến Thối Cốt Cảnh đại thành, là khắc chế của những yêu thú này!
Bạch Nhạc căn bản không quan tâm việc bị những Yêu Lang này cắn, nhưng Vệ Phạn Dạ lại không làm được.
Điểm chênh lệch này, cũng đã đủ để tạo thành hai cái kết quả hoàn toàn khác biệt.
Trên thực tế, thời điểm xông qua bầy sói, trong lòng Bạch Nhạc đã có một tia minh ngộ!
Thật ra toàn bộ khảo nghiệm của Quảng Hàn Thiên Cung, đều là một vòng nối tiếp một vòng, liên quan lẫn nhau!
Nếu như trước đó không làm tốt nền móng, cho dù dễ dàng xông qua cửa ải phía trước, thì phía sau cũng sẽ càng bước đi càng khó khăn, thậm chí có thể sẽ có uy hiếp trí mạng.
Đỉnh núi kia đứng ở nơi này, giống như ngăn lại phần lớn mọi người, nhưng trên thực tế, đó không khác gì một loại bảo hộ.
Ngay cả thực lực vượt qua ngọn núi này cũng không có, thì có tư cách gì chống lại bầy yêu thú trong thung lũng này.
Đương nhiên, ngay cả đối với Bạch Nhạc, thì tất cả chuyện này cũng mới chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Coi như là Vệ Phạn Dạ, cũng phải đến giữa thung lũng mới bị thương, bị ép trở về, chứ không phải là bị bầy sói uy hiếp.
Nếu như có lựa chọn, nhất định Bạch Nhạc sẽ lui về trước, hoàn toàn tìm hiểu thấu đáo kiếm thế trong ngọn núi, mới tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hôm nay, biết Vân Mộng Chân có thể sẽ gặp nguy hiểm, hắn căn bản không để ý được nhiều như vậy.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, vị trí vầng trăng cách giữa đêm đã rất gần.
Tối đa còn hơn một canh giờ nữa sẽ là nửa đêm, muốn trợ giúp Vân Mộng Chân, nhất định phải tìm được tung tích của nàng trước nửa đêm.
Đến thời điểm này, Bạch Nhạc không dám tiếp tục khinh thường chút nào nữa.
Hắn toàn lực vận chuyển Thông Thiên Ma Công, thậm chí thôi động cả Huyết Ảnh Ngoa, điên cuồng chạy vào chỗ sâu trong thung lũng.
Sau khi Bạch Nhạc rời đi một nén nhang, Vệ Phạn Dạ mới khôi phục được một điểm khí lực lại trèo qua núi lần nữa, nhìn thi thể Yêu Lang ngổn ngang dưới chân núi, chân mày không khỏi nhíu thật sâu.
Hắn biết Yến Bắc Thần rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ đến, vậy mà mạnh tới mức này!
Trong mắt Vệ Phạn Dạ lộ ra một đạo sát khí khủng bố, chợt gia tốc, men theo dấu chân Yến Bắc Thần lưu lại, một đường đuổi theo.
Nếu có người khác ở bên cạnh, thấy một màn như vậy, sẽ giật mình phát hiện, thương thế Vệ Phạn Dạ còn lâu mới nghiêm trọng như hắn thể hiển hiện ra.
- Không đúng!
Trần Minh Dương nhìn ngọn núi, mí mắt giật mạnh, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng!
Vừa rồi không có ai phát giác ra bất cứ chỗ dị thường nào, ngay cả hắn cũng sơ xuất, nhưng hôm nay nhìn thấy Vệ Phạn Dạ tiếp tục leo núi lần nữa, đột nhiên Trần Minh Dương giựt mình tỉnh lại.
Sự tình có chút không đúng!
Vệ Phạn Dạ có vẻ hơi khác thường.
Vệ Phạn Dạ nổi danh cùng Mâu Kình Thần, thậm chí có khả năng mạnh hơn Mâu Kình Thần, nhưng dường như biểu hiện lúc này của hắn có chút hơi yếu.
Không ai nghi ngờ Vệ Phạn Dạ sẽ có trọng bảo, vì đây là căn cơ của Bắc Đẩu Tinh Cung.
Cho dù thật sự gặp phải một ít nguy hiểm, Vệ Phạn Dạ cũng không có đạo lý trốn về yếu đuối như vậy!