Không phải hắn yếu, mà là Bạch Nhạc thực sự quá mạnh mẽ.
Đạo ma song tu, bên trong đồng cảnh giới, Bạch Nhạc hầu như là vô địch.
Có thể, Vân Mộng Chân hoặc là một ít yêu nghiệt cao cấp nhất thế gian này, sẽ có thể chống lại, nhưng trong này, tuyệt đối không bao gồm Vệ Phạn Dạ.
So với thiên hạ, Duyện Châu vẫn quá nhỏ.
Đương nhiên, loại đấu pháp tử thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này, cũng khiến Bạch Nhạc không khỏe hơn gì, khóe miệng hắn tràn ra một tia tiên huyết, nhưng trong mắt vẫn không có nửa điểm do dự, thậm chí càng phát ra kiên quyết.
Bạch Nhạc có thể cảm thụ được Vệ Phạn Dạ muốn kéo dài thời gian, cũng chính bởi vậy, trong lòng hắn mới càng căng lên.
Không ai biết đến tột cùng hắn sợ Vân Mộng Chân biết thân phận của hắn như nào, đó là một loại sợ hãi thậm chí vượt qua sinh tử.
- Nhiên huyết!
Càng đánh đến cực hạn, Bạch Nhạc càng có vẻ điên cuồng lên, vào giờ khắc này bất kỳ thủ đoạn nào, hắn cũng không tiếc thi triển ra.
Nhiên Huyết Thuật!
Dựa vào Thông Thiên Ma Thể cường hãn, uy lực của Đốt Huyết Thuật, cũng bị phát huy đến cực hạn.
- Chết đi cho ta!
Trong mắt Bạch Nhạc nổi lên sát khí, thân hình thoắt một cái, Côn Ngô Kiếm trong tay mang theo một đạo kiếm khí màu xanh, hung hãn chém về phía Tinh Cung của Vệ Phạn Dạ.
Lúc sinh tử, chính là so sánh xem ai ác hơn, ai càng không sợ chết hơn!
Về điểm này, tự nhiên Bạch Nhạc điên cuồng hơn so với Vệ Phạn Dạ nhiều.
Bởi vì trong lòng Vệ Phạn Dạ còn ôm một tia huyễn tưởng, từ đầu đến cuối lưu lại chỗ trống, nhưng tâm Bạch Nhạc lại có sợ hãi so với chết càng đáng sợ hơn.
…
- Gào!
Bạch Giao phát ra một tiếng gầm rung trời, lân phiến trên người chợt dựng thẳng lên, dưới ánh trăng, lộ ra hàn mang lạnh như băng, long uy không tiếng động tràn ra, ngẩng đầu lên, giống như có thể nuốt chửng ánh trăng, tiếp tục tấn công về phía Vân Mộng Chân.
Mặc dù Giao Long còn cách chân long một khoảng cách rất lớn, nhưng luận về thực lực, tuyệt đối kinh khủng hơn nhiều so với cường giả Tinh Hải Cảnh bình thường.
Trên thực tế, khảo nghiệm này của Quảng Hàn Thiên Cung, không cần phải thắng được Giao Long, chỉ cần chống đỡ được thú triều, tránh khỏi Giao Long thức tỉnh vào mỗi đêm trăng tròn, là có thể rời khỏi cái thung lũng này.
Nhưng Vân Mộng Chân lại không thỏa mãn với chuyện này!
Con Giao Long này một mực ở Quảng Hàn Thiên Cung, phun ra nuốt vào nguyệt tinh chi hoa, nghiễm nhiên đã sắp hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng, trong cơ thể đã ngưng kết nội đan, đối với tu hành giả mà nói, đây mới là thiên địa chí bảo chân chính.
Giả sử có thể chém giết Giao Long, cướp đoạt nội đan, Vân Mộng Chân ắt có niềm tin lập tức phá vỡ Tinh Hải, hơn nữa đủ để thành tựu Tinh Hải hoàn mỹ nhất, đúc thành vô thượng đạo cơ.
Đây mới thực sự là cơ duyên có trợ giúp cực đại đối với việc bước vào Hóa Hư sau này.
Với tình hình suy thoái hiện tại của Đạo Lăng Thiên Tông, cần Vân Mộng Chân đứng ra, nó càng có vẻ trân quý hơn, cũng chính bởi vì vậy, cho nên, Vân Mộng Chân thà mạo hiểm, cũng muốn thừa cơ hội này chém giết Giao Long.
Nhưng sau khi chân chính xuất thủ, Vân Mộng Chân lại phát hiện, mình vẫn có chút xem nhẹ thực lực Giao Long, dưới mấy lần luân phiên giao thủ, Vân Mộng Chân đã lộ ra bại thế, hơn nữa, căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Càng hỏng bét chính là, hình như kế hoạch ban đầu cũng xuất hiện biến cố, rõ ràng thú triều đều đã kết thúc, nhưng Yến Bắc Thần vẫn không bị đánh chết, cho đến bây giờ, nàng vẫn không cảm thụ được khí tức của Côn Ngô Kiếm.
- Ầm!
Thân hình Vân Mộng Chân chợt lui lại, trên người bị long vỹ hung hăng quất một cái, lập tức gãy mấy cái xương sườn, phun ra một ngụm máu, cả người bị đập bay ra ngoài mấy chục thước.
Nhưng Vân Mộng Chân cũng mượn việc chống đỡ một kích này của Giao Long, mà tìm được cơ hội bứt ra, lập tức xoay người lui về phía sau.
Dựa theo kế hoạch của nàng và Vệ Phạn Dạ, Yến Bắc Thần sẽ ở ngay phía sau không xa, chỉ cần nàng có thể tìm được Yến Bắc Thần, đánh chết đối phương đoạt lại Côn Ngô Kiếm, cho dù thụ thương, cũng vẫn nắm chắc chém giết được Giao Long.
- Gào!
Nơi xa, Bạch Nhạc cũng nghe được một tiếng long ngâm.
Hơn nữa, so với trước đó, rõ ràng lần này tiếng long ngâm đã gần hơn rất nhiều, gần như không cần suy nghĩ, Bạch Nhạc cũng có thể biết, tất nhiên là Vân Mộng Chân đang trên đường đi đến.
Không thể nghi ngờ tình cảnh này là chuyện Bạch Nhạc không muốn đối mặt nhất.
Bạch Nhạc lập tức thu liễm linh khí trong cơ thể, khiến nửa Tinh Cung biến mất, chỉ dựa vào ma công thuần túy tới liều mạng với Vệ Phạn Dạ.
Quả thật, hành động điên cuồng như thế, rất có thể sẽ khiến Vệ Phạn Dạ đột kích ngược, thậm chí phản giết Bạch Nhạc, nhưng chuyện tới mức này, Bạch Nhạc cũng bất chấp.
Đối với hắn, cho dù chết, cũng tuyệt đối không muốn Vân Mộng Chân phát hiện thân phận của hắn.
Hắn không dám đánh cược, mình có thể giết chết Vệ Phạn Dạ trước khi Vân Mộng Chân chạy tới, cho nên, hắn thà mạo hiểm, khôi phục thân phận Yến Bắc Thần để hoàn thành chém giết cuối cùng!
Trong nháy mắt, hắn lại thôi động lực lượng Tinh Cung đến mức tận cùng, mạnh mẽ thi triển Thôn Thiên Quyết!