Ùng ùng!
Trong nháy mắt, bầu trời đêm bị xé rách, Bắc Đẩu lão tổ lập tức đi qua không gian xé rách!
- Nguyệt Lâm Tiên, tốt nhất chuyện này không có liên quan với ngươi, bằng không... Lão phu tất không làm huề với ngươi!
Ngoại nhân còn không hiểu rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được Bắc Đẩu lão tổ lạnh lùng quẳng xuống một câu như vậy, sau đó lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, thuyền của Bắc Đẩu Tinh Cung cũng thay đổi phương hướng, xoay người rời đi!
Cảnh tượng này, càng làm cho tất cả mọi người xôn xao, căn bản không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Nguyệt Lâm Tiên, nhìn vị trí Bắc Đẩu lão tổ biến mất, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
- Có ý tứ, không đợi ta xuất thủ, Vệ Phạn Dạ dĩ nhiên đã chết... Xem ra tên Yến Bắc Thần này còn mạnh hơn so với dự đoán của ta!
Nguyệt Lâm Tiên lắc đầu, nhưng không để ý chút nào.
Tự nhiên hắn biết bí truyền Thất Tinh Tỏa Hồn Trận của Bắc Đẩu Tinh Cung, cũng biết Bắc Đẩu lão tổ dám để cho Vệ Phạn Dạ đến, tất nhiên đã lưu lại chuẩn bị ở sau! Nhưng hắn đã tính tới điểm này, thậm chí dự định tại thời khắc sau cùng, tự mình xuất thủ, dùng phương thức này ép Bắc Đẩu lão tổ rời đi.
Bây giờ có thể ép Bắc Đẩu lão tổ rời đi sớm, đối với hắn mà nói, dĩ nhiên càng hoàn mỹ hơn.
Vạn sự đã chuẩn bị, bây giờ chỉ thiếu gió đông, là có thể thu lưới.
Hơn nữa, giờ khắc này, cũng sẽ không quá xa. ..
Vù vù!
Côn Ngô Kiếm vừa tới tay, lập tức phát ra một tiếng khinh minh, dường như lộ ra sự vui sướng khó diễn tả được, loại cảm giác này, giống như là bạn cũ gặp lại.
Côn Ngô Kiếm vốn là chí bảo của Đạo Lăng Thiên Tông, trước đó, vẫn luôn nằm trong tay Vân Mộng Chân, lần nữa tới tay, đương nhiên sẽ không có chút khó chịu.
Côn Ngô Kiếm vừa đến tay, liền lộ ra một đạo kiếm quang rực rỡ, kiếm khí trùng trùng điệp điệp, giống như toàn bộ không gian xung quanh đều bị kiếm ý khống chế.
So với thời điểm ở trong tay Bạch Nhạc, bây giờ Côn Ngô Kiếm, mới giống như chính thức phát huy ra uy lực của bản thân, kinh sợ tứ phương.
Kiếm tới tay, khiến trong mắt Vân Mộng Chân không khỏi lộ ra vẻ kích động!
Trong nháy mắt cảm nhận được luồng kiếm ý kinh khủng này, Giao Long vốn một mực đuổi theo phía sau Vân Mộng Chân, đột nhiên bị chậm lại, sau đó mạnh mẽ dừng hẳn.
Đến loại cảnh giới này, cho dù Giao Long vẫn chưa thể mở miệng nói tiếng người, nhưng cũng đã có linh trí cực cao, tự nhiên có thể đơn giản phán đoán họa phúc.
Ban đầu Vân Mộng Chân gần như không cách nào tạo thành uy hiếp gì cho nó, mặc dù một đường truy kích, nhưng trên thực tế, lại một mực thả lỏng.
Nhưng trong nháy mắt thanh kiếm kia đến tay, lại làm cho nó đột nhiên ngửi được một loại uy hiếp trí mạng, giống như có một loại bản năng nói cho nó biết, muốn nó lập tức quay đầu bỏ chạy.
- Gào!
Giao Long lại phát ra một tiếng long ngâm, dương nanh múa vuốt uy hiếp, giống như muốn dọa lui đối phương.
Chỉ tiếc, đối với Vân Mộng Chân lúc này, uy hiếp như vậy, nào có nửa điểm hiệu quả.
Kiếm phong nhoáng lên, trong một hơi thở, Vân Mộng Chân luồn lách, chém ra một kiếm, dường như có vô số kiếm khí màu xanh hiển hiện ra, hóa thành một mảnh mưa kiếm khủng bố, hạ xuống đầu con Bạch Giao kia.
- Phốc phốc!
Giống như trước đó, đột nhiên Bạch Giao dựng thẳng lân phiến trên người lên, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, kiếm khí của Vân Mộng Chân căn bản không cách nào xuyên thấu lân phiến của nó, không thể gây ra nửa điểm uy hiếp.
Nhưng mà lúc này đã sớm không phải chuyện trước đó nữa rồi.
Trong nháy mắt kiếm khí chém xuống, lân phiến trên người Bạch Giao liền nhất thời vỡ vụn, thân thể vốn xinh đẹp, lập tức bị chém cho máu me đầm đìa.
- Gào!
Bạch Giao bị đau, lập tức gầm lên giận dữ, nhưng cuối cùng thân thể lại co rúc lại, rất nhanh tránh ra.
Tới mức này rồi, làm sao nó không biết lợi hại, thân thể lắc một cái, liền bỏ chạy về phía ngược lại.
- Trốn? Ngươi có thể chạy trốn đi đâu?
Sát khí trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, thân hình Vân Mộng Chân hơi động, lập tức đuổi theo.
Cơ hội như này đặt ở trước mặt, bất kể như thế nào nàng cũng không thể để cho Bạch Giao chạy thoát, cũng không biết vì sao, mấy ngày nay, cảm giác bất an trong lòng nàng kia, vẫn không có biến mất.
Cho dù bây giờ đã đoạt lại được Côn Ngô Kiếm, nhưng loại cảm giác bất an kia, vẫn không có hóa giải bao nhiêu.
Vân Mộng Chân không tìm được cội nguồn loại bất an này, cho nên chuyện duy nhất có thể làm, chính là tận lực đề thăng thực lực của mình lên, để đối mặt với đủ loại khả năng bất ngờ.
Mà con Bạch Giao trước mặt này, chính là cơ duyên lớn nhất sau khi nàng bước vào Quảng Hàn Thiên Cung gặp được.
Kiếm quang gào thét, giống như muốn chém vỡ toàn bộ bầu trời đêm ra.
Bạch Nhạc ngồi dưới đất, nhìn Vân Mộng Chân xuất thủ phía xa, trong lòng không chỉ sinh ra vài phần thổn thức.
Mặc dù Côn Ngô Kiếm đã nhận chủ, nhưng dường như, chỉ có ở trong tay Vân Mộng Chân, mới có thể khiến nó phát huy ra toàn bộ uy lực.
Bây giờ, lấy phương thức này trả lại Côn Ngô Kiếm cho Vân Mộng Chân, cũng không có cái gì không tốt.