Dưới tình huống Nguyệt Lâm Tiên hoàn toàn buông tha phòng ngự, chuyên tâm muốn giết Bạch Nhạc, những kiếm ảnh đột ngột xuất hiện này, đã đủ để trí mạng.
Trong chớp mắt, thần hồn Nguyệt Lâm Tiên hoàn toàn bị trìm ngập dưới kiếm ảnh.
Quảng Hàn Kiếm Ảnh!
Thần niệm ngự kiếm!
Đến giờ phút này, Bạch Nhạc mới triệt để thấu hiểu Quảng Hàn Kiếm Ảnh! Thực ra thân ảnh Quảng Hàn Tiên Tử cũng có tác dụng ngộ đạo nhất định, đó là phương pháp tu hành, chứ không phải pháp môn giết địch.
Dựa theo kiếm ảnh cầm kiếm tu luyện mà Quảng Hàn Tiên Tử lưu lại, coi như mệt chết, cũng chỉ có thể đạt được một cái luyện pháp, căn bản không có cách thực sự phát huy uy lực bên trong ra được.
Chỉ có hiểu được pháp môn thần niệm ngự kiếm, mới xem như chân chính khống chế Quảng Hàn Kiếm Ảnh.
Cũng chính bởi vậy, Quảng Hàn Tiên Tử mới nói, nửa tháng khai ngộ đã có tư cách bái nhập môn hạ, bởi vì có thể làm được điểm này, liền coi như là thiên tài.
Trên thực tế, nếu không phải bị Nguyệt Lâm Tiên ép đến cực hạn, chỉ có thể mạnh mẽ lấy thần niệm ngự kiếm, lấy tốc độ nhanh nhất cứu vãn.
Nếu như không phải trước đó Bạch Nhạc cũng đã tự mình ngộ ra Phi Kiếm Thuật, chỉ sợ hắn không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy ngộ ra điểm này.
Đây cũng chính là bản ý của Quảng Hàn Tiên Tử!
Từ trước đến nay người có thể tu thành đại đạo cuối cùng, không phải là do thiên phú dị bẩm, tốc độ tu hành nhanh, năng lực học tập mạnh mẽ, mà là những người sở hữu ngộ tính linh quang nhất hiện, đồng thời có can đảm thực hiện.
Muốn học được phương pháp tu hành Quảng Hàn Kiếm Ảnh cũng không tính là khó, chỉ cần có thực lực Tinh Cung Cảnh, không phải quá kẻ ngu dốt, nửa tháng sẽ có thể nắm giữ, nhưng muốn thoát khỏi ngộ đạo của Quảng Hàn Tiên Tử, để kiếm rời tay, biến thành thần niệm ngự kiếm, khả năng thực sự quá khó.
Oanh!
Trong nháy mắt, thần hồn Nguyệt Lâm Tiên bị kiếm ảnh chém sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết.
Cuối cùng Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Vân Mộng Chân một cái, thần hồn nhất thời bay ra khỏi thức hải.
Thần hồn quy khiếu!
Mặc dù thời gian không lâu, tối đa cũng chỉ là nửa khắc đồng hồ, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, thần hồn xuất khiếu lâu như vậy, lại gặp phải một trận thần hồn chi chiến, thậm chí còn chịu tổn thương không nhẹ, cũng đã có vẻ dài đằng đẵng.
Trong nháy mắt tỉnh lại, mặt Bạch Nhạc trắng như tờ giấy, đầu đau đớn một hồi, trước mắt không tự giác được trở nên mơ hồ.
Vì vậy Bạch Nhạc đã quên, hắn còn đang ôm Vân Mộng Chân.
Cùng lúc Bạch Nhạc tỉnh lại, Vân Mộng Chân cũng đồng thời tỉnh lại, Vân Mộng Chân khẽ cắn môi, lập tức bắt lấy cánh tay Bạch Nhạc, mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại tràn ra, ý tứ ta đã nhận ra ngươi.
Trong nháy mắt Bạch Nhạc phục hồi lại tinh thần, nhất thời đẩy Vân Mộng Chân ra, giãy giụa đứng lên:
- Nếu thánh nữ đã không có việc gì, vậy chúng ta đường ai nấy đi như lúc trước, có thể đạt được cơ duyên của Quảng Hàn Thiên Cung hay không, hoàn toàn bằng dựa vào bản lĩnh.
- Bạch Nhạc!
Chứng kiến Bạch Nhạc muốn rời đi, rốt cục Vân Mộng Chân vẫn không nhịn được mở miệng nói.
-... Thánh nữ nhận nhầm người rồi! Ta là Yến Bắc Thần!
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, nhất thời xoay người đi, không dám nhìn vào mắt Vân Mộng Chân, trầm giọng hồi đáp.
- Vù vù!
Gần như Bạch Nhạc vừa nói xong, một đạo kiếm quang chợt đâm tới, nhằm thẳng vào cổ họng Vân Mộng Chân mà đi.
Một kiếm này tới thực sự quá đột ngột.
Bất kể là Bạch Nhạc hay là Vân Mộng Chân đều không thể nhận ra được một kiếm này, đợi đến thời điểm nhận ra, muốn làm ra phản ứng, cũng đã có chút không kịp.
Giờ khắc này, đã sớm không còn thời gian đi suy nghĩ, còn lại chỉ là phản ứng theo bản năng.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc liền đứng ra trước ngăn cản một kiếm này, trường kiếm lập tức đâm thủng ngực mà qua!
- Phốc!
Bạch Nhạc phun ra một ngụm máu, nhưng cũng nhận ra thân phận đối phương!
Ẩn Tâm!
Trong nháy mắt, cảnh Ẩn Tâm sơ ngộ ban đầu ở trên Đông Hải lần nữa xông lên đầu.
...
- Ta là sát thủ, tất nhiên có thể cảm giác được một vài chi tiết người thường không phát hiện được. Cái này không liên quan đến huyễn thuật của ngươi!
- Cho nên, lần này ngươi đến không phải vì Quảng Hàn Thiên Cung mà là vì sát người à?
- Phải!
- Là ai?
- Không thể trả lời!
...
Ẩn Tâm cũng không hề nói dối. Nàng đến Quảng Hàn Thiên Cung vốn cũng không phải là vì tranh đoạt cơ duyên mà là giết người!
Cho nên dù là đối mặt kiếm ảnh truyền thừa Quảng Hàn Tiên Tử để lại, nàng cũng không để cho tâm thần dao động. Nàng căn bản không có tâm tư và dục vọng tìm hiểu, dĩ nhiên sẽ không đắm chìm trong đó mà chỉ giây lát đã tỉnh lại.
Nhưng Bạch Nhạc thật sự không ngờ người Ẩn Tâm muốn giết là Vân Mộng Chân. Hơn nữa, thật sự bị nàng tìm được một cơ hội ra tay tuyệt vời như vậy.
Vừa rồi đấu thắng một trận Nguyệt Lâm Tiên, trên thực tế cho dù Bạch Nhạc hay là Vân Mộng Chân cũng đều ở vào một loại trạng thái cực kém. Hơn nữa không hề phòng bị, một kiếm đánh lén này không thể nghi ngờ vừa đúng lúc.
Thậm chí lúc Ẩn Tâm ra tay còn cố gắng suy tính dùng thân hình Bạch Nhạc che đi tầm mắt của Vân Mộng Chân. Một kiếm này vừa ra là một đòn tất sát.