Ý niệm trong đầu khẽ động, Côn Ngô Kiếm nhất thời xuất hiện ở trong tay Bạch Nhạc. Hắn nhét vào trong tay Vân Mộng Chân:
- Thánh nữ, ngươi cứu ta một mạng. Ta trả Côn Ngô Kiếm lại cho ngươi... Chúng ta, hòa nhau!
Bạch Nhạc giãy dụa đứng dậy, trầm giọng nói.
Nhưng lần này Vân Mộng Chân cũng không nhận lấy Côn Ngô Kiếm, mà nhàn nhạt nói:
- Là ngươi cứu ta trước. Chúng ta đã sớm hòa nhau... Thần kiếm đã nhận chủ, hiện tại ta cầm về cũng vô dụng!
Dừng một thoáng, Vân Mộng Chân tiếp tục nói:
- Không phải ngươi nói ta nhận lầm người à? Nếu như ngươi chỉ là Yến Bắc Thần, ngươi có lập trường gì trả nó lại cho ta?
- ...
Một câu này đã ngăn lại tất cả những gì Bạch Nhạc muốn nói.
Đúng vậy! Nếu không tự nhận thân phận, hắn có lập trường gì trả Côn Ngô Kiếm lại cho Vân Mộng Chân?
Yên lặng chốc lát, Bạch Nhạc mới chậm rãi xoay người lại. Hắn nhìn Vân Mộng Chân nhẹ giọng hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Cái gì?
Vân Mộng Chân không hiểu hỏi lại.
- Ta nói coi như ngươi đoán là thật... Sau đó thì sao?
Ánh mắt Bạch Nhạc vô cùng bình tĩnh, lặp lại lần nữa.
Nhưng một câu nói này cũng để cho Vân Mộng Chân trở nên thất thần. Nàng há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói ra.
Đúng vậy, coi như Yến Bắc Thần thừa nhận hắn chính là Bạch Nhạc... Sau đó thì sao?
Hiện tại nàng liều lĩnh muốn nhận Bạch Nhạc là vì cảm động, là vì vừa rồi Bạch Nhạc không tiếc hi sinh tính mạng của mình để cứu nàng. Đây là tình cảm, là yêu, nhưng... lại không chống được hiện thực!
Ở chỗ này, ở nơi này không có người khác có thể chứng kiến những gì bên trong Quảng Hàn Thiên Cung. Đương nhiên nàng có thể nhận Bạch Nhạc, cho dù là không tiếc mạo hiểm, dùng dùng máu mình thay máu cho Bạch Nhạc cũng không sao.
Nhưng... Sau đó thì sao?
Cuối cùng nàng vẫn phải rời khỏi Quảng Hàn Thiên Cung.
Ngay trước mặt người trong thiên hạ, nàng vẫn có thể nhận Bạch Nhạc ư?
Bạch Nhạc là ai không ai quan tâm. Chuyện Yến Bắc Thần là truyền nhân của Ma Quân lại đã rõ rành rành.
Nàng dám bỏ xuống tất cả cố kỵ cùng vị truyền nhân Ma Quân - Yến Bắc Thần này ở một chỗ ư?
Trước tiên không nói người khác thế nào, khúc mắc của chính nàng có thể cởi được ư?
Coi như có thể... Áp lực từ người thiên hạ kia, nàng cho là mình thật sự có thể gánh sao?
Thánh nữ Đạo Lăng thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng ở trong đó lại cần bao nhiêu mồ hôi và máu cùng gánh vác.
Nàng không thay đổi được gì cả!
Nàng không thể thực sự nhận Bạch Nhạc, như vậy ép Bạch Nhạc thừa nhận thân phận, thì có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi khắc khoải đau đớn.
- Ngươi có thể đoán nhưng ta không thể nhận!
Trong lòng yên lặng lặp lại một lần câu này, Bạch Nhạc xoay người sang chỗ khác. Hắn không dám nhìn Vân Mộng Chân nữa, sợ mình không nhịn được muốn ôm nàng.
Phần áp lực và đau khổ này, luôn cần có một người gánh chịu.
Thân là nam nhân, hắn không thể đổ trách nhiệm cho người khác!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc kéo thân thể mệt mỏi tiếp tục đi vào sâu trong Quảng Hàn Thiên Cung.
- Đợi một chút!
Gần như ngay lúc đó, Vân Mộng Chân lần nữa đuổi theo, một lần nữa nhét Côn Ngô Kiếm vào trong tay Bạch Nhạc.
- Thần kiếm đã nhận chủ, ngươi chính là chủ nhân của nó. Hiện tại ngươi... cũng càng cần nó hơn là ta!
Vân Mộng Chân đương nhiên muốn lấy Côn Ngô Kiếm về. Thật sự nàng biết rõ hơn ai hết hiện tại nàng không thể cần Côn Ngô Kiếm về. Bởi vì nàng không thể giải thích với người khác vì sao nàng chỉ lấy Côn Ngô Kiếm về mà không giết chết Yến Bắc Thần!
Bởi vì, Côn Ngô Kiếm đã nhận chủ, muốn mạnh mẽ xóa đi ấn ký thần hồn cực kỳ trắc trở, ắt sẽ làm Bạch Nhạc chịu cắn trả!
Thậm chí, Hóa Hư lão tổ của Đạo Lăng Thiên Tông còn có thể từ thần hồn trên thân kiếm tìm ra thân phận Bạch Nhạc!
Cái gì cũng có thể làm giả thế nhưng khí tức thần hồn thì không thể làm giả. Một khi bị bắt lấy chỗ sơ hở, Hóa Hư lão tổ tự mình ra tay, Bạch Nhạc chắc chắn phải chết.
Yên lặng chốc lát, Bạch Nhạc cảm nhận được sự kiên trì của Vân Mộng Chân, cuối cùng không từ chối nữa. Một ý niệm, Côn Ngô Kiếm lần nữa rơi về trong thức hải của Bạch Nhạc.
- Một ngày nào đó, ta sẽ tự lên Đạo Lăng Sơn, ngay trước mặt toàn bộ thế giới trả nó lại cho ngươi.
Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Một câu đơn giản này, Bạch Nhạc nói cực kỳ nghiêm túc. Đây là hắn hứa hẹn với Vân Mộng Chân, cũng là mục tiêu hắn dồn tất cả nỗ lực tu hành cho tới nay.
- Cùng đi đi. Ta có dự cảm chẳng mấy chốc Quảng Hàn Thiên Cung có thể sẽ đóng cửa.
Vân Mộng Chân cũng không trả lời, chỉ nhỏ giọng nói.
Cho dù nàng còn chưa cảm ngộ được Quảng Hàn Kiếm Ảnh nhưng trực giác lại nói cho nàng biết, không thể lãng phí nhiều thời gian ở chỗ này.
Có thể làm cho Nguyệt Lâm Tiên không tiếc gian lận trên lệnh bài, muốn lấy thần hồn đoạt xá đến cướp đoạt, chắc chắn không phải đợi rảnh rỗi thu hoạch cơ duyên cho Tinh Cung Cảnh.
Hơn nữa, Vân Mộng Chân rất rõ lấy tính khí Nguyệt Lâm Tiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.