Dựa vào những đầu mối này tìm hiểu nguồn gốc thì rất có thể có thể vạch trần chân tướng.
Tay áo phất một cái, Bắc Đẩu lão tổ cũng không muốn dừng lại lâu, trực tiếp đi về Bắc Đẩu Sơn.
...
Trên Đông Hải có một đảo hoang không chút thu hút, mấy người Bạch Nhạc dừng lại ở nơi này.
Trước đó đánh chết Nguyệt Lâm Tiên, tất cả mọi người đều bị thương, cũng cần một chỗ an toàn để khôi phục thương thế. Nơi đây không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
- Việc Duyện Châu đã xong. Cái thân phận Yến Bắc Thần này của ngươi... cũng không cần tiếp tục dùng chứ?
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, mở miệng hỏi.
- Thả ra một lời nói dối như vậy, sao ta còn dám đơn giản lộ diện.
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói.
- Thế thì cũng chưa chắc!
Bạch Cốt phu nhân lắc đầu, chen lời:
- Nguyệt Lâm Tiên đã chết. Bây giờ thì có ai dám khẳng định đây chỉ là một lời nói dối?
- Chỉ cần không ai dám khẳng định Thông Thiên Ma Quân thật sự đã chết thì sẽ không có người nào dám đơn giản ra tay với ngươi.
Đối với Yến Bắc Thần mà nói, cái trò ầm ĩ này ngược lại thành một lá bùa hộ mệnh.
- Không đơn giản như vậy!
Bạch Nhạc khoát tay, nhẹ giọng nói:
- Trên đời này không thiếu người thông minh. Chuyện lần này, nhìn như không có kẽ hở, nhưng trên thực tế lại vẫn khó mà cân nhắc được. Sợ là bản thân Đạp Thiên Ma Quân sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì cũng sẽ sinh nghi.
Điều này không có ai phản đối, vốn chính là lời nói dối, mặc dù có thật thế nào thì cũng không có khả năng không hề có sơ hở.
Nhưng như Bạch Cốt phu nhân nói, ai hoài nghi cũng không quan trọng, quan trọng là không ai có chứng cứ.
Ba người nói thành hổ, bây giờ quan trọng là phần lớn đều tin tưởng Thông Thiên Ma Quân còn sống. Đối với Yến Bắc Thần mà nói, chính là bảo hộ quan trọng nhất.
- Trên đời này không có tường không lọt gió!
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Nguyệt Lâm Tiên đã đoán được thân phận ngươi, chỉ sợ người của hắn cũng chưa chắc không hề phát hiện... Ngươi về Thanh Châu cũng cần phải cẩn thận.
- Yên tâm, ta biết rõ.
Bạch Nhạc gật đầu, chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Vân Mộng Chân, nhẹ giọng hỏi:
- Cho nên, ngươi muốn đi à?
Nói nhiều như vậy, Bạch Nhạc có thể cảm giác được Vân Mộng Chân cũng định rời đi.
Yên lặng chốc lát, lúc này Vân Mộng Chân mới chậm rãi đáp:
- Bây giờ ta sống chết không rõ, ắt sẽ gây nên phiền phức... Ta không thể ở lâu!
Lúc ở Quảng Hàn Thiên Cung, Vân Mộng Chân có thể quên đi tất cả cố kỵ, thậm chí còn liên thủ với Bạch Nhạc nói dối. Nhưng một khi rời khỏi Quảng Hàn Thiên Cung, nàng vẫn là Thánh nữ Đạo Lăng, cần phải trở lại Đạo Lăng Thiên Tông.
So với Bạch Nhạc, áp lực trên người Vân Mộng Chân nặng hơn, trách nhiệm cũng lớn hơn.
Vân Mộng Chân muốn ở cùng với Bạch Nhạc không khó.
Thế nhưng Thánh nữ Đạo Lăng muốn ở cùng một chỗ với truyền nhân Ma Quân thì quả thực khó như lên trời.
Tương lai thế nào, chẳng những là Vân Mộng Chân không dám nghĩ, thậm chí cả Bạch Nhạc cũng có không dám nghĩ.
- Không sao! Không bao lâu nữa chính là đại hội Đạo Môn... Đến lúc đó, Bạch Nhạc sẽ đi gặp ngươi.
Yên lặng chốc lát, trên mặt Bạch Nhạc lần nữa lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng mở miệng nói.
Lần này, nói đến cũng chỉ là Yến Bắc Thần và Vân Mộng Chân chạm mặt. Từ đầu đến cuối, thậm chí cho tới bây giờ Bạch Nhạc cũng không tháo ngụy trang xuống lộ ra diện mạo thật, đây cũng là tại thực tiễn hắn hứa hẹn.
Bây giờ loại tình huống này, Vân Mộng Chân có thể đoán được thân phận của hắn. Nhưng hắn vẫn không thể nhận!
Cho dù là bây giờ, đã đến lúc chia ly...
Vân Mộng Chân không tiếp tục trả lời. Nàng xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp bay vào trên biển. Mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất ở trên mặt biển, Vân Mộng Chân cũng không quay đầu lại.
Cho đến khi bóng dáng Vân Mộng Chân hoàn toàn biến mất, Bạch Cốt phu nhân mới nhìn Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói:
- Cho nên, rốt cuộc ngươi đã nghĩ xong ngươi là Bạch Nhạc hay là Yến Bắc Thần chưa?
Thu ánh mắt trên mặt biển lại, Bạch Nhạc lần nữa trầm mặc.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bạch Cốt phu nhân hỏi hắn câu này. Nhưng mỗi một lần hỏi ý tứ hàm xúc đều không giống nhau.
Bản thân hắn, rốt cuộc muốn làm Bạch Nhạc hay là Yến Bắc Thần?
Bây giờ, coi như là Bạch Nhạc chính mình, tựa hồ cũng đã không biết rõ.
Vân Mộng Chân nhận ra hắn, nhưng cũng không hỏng bét như trong dự đoán. Vân Mộng Chân vẫn nguyện ý tiếp nhận hắn, tiếp nhận phần tình cảm này. Nhưng tình cảm này lại đã định trước không thể thuộc về Yến Bắc Thần.
Dường như giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân không có mâu thuẫn. Nhưng chỉ có bản thân Bạch Nhạc mới rõ hơn ai hết ở giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân tồn tại khoảng cách khoảng cách xa xôi nhường nào.
Cho dù hắn chọn thế nào tựa như cũng không đúng!
Nhìn Bạch Nhạc yên lặng, Bạch Cốt phu nhân cũng không thúc giục.
Vấn đề này, đối với nàng mà nói cũng cực kỳ quan trọng.
Cũng không biết quá bao lâu, Bạch Nhạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Không phân chia Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần gì cả. Ta chính là ta... Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ để cho thế giới này biết, ta là ai!