Nhắc tới cái này, Dương Bằng nháy mắt ra hiệu với Bạch Nhạc.
- Không được nói bậy nói bạ, ta và Hà sư tỷ là trong sạch.
Bạch Nhạc tức giận trợn mắt một cái, nhỏ giọng trách mắng.
- Trong sạch, cũng không ai bảo các ngươi không trong sạch nha.
Dương Bằng bĩu môi nói:
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi. Bây giờ Hà sư muội cũng không phải như trước đây nữa. Nếu ngươi không nhanh lên, bị người khác giành trước. Đến lúc đó, ngươi đừng tới tìm ta mà khóc.
- Nói bậy.
Bạch Nhạc cười mắng một câu, lắc đầu nói:
- Trong lòng ta đã sớm có người, đối với Hà sư tỷ chỉ có chúc phúc.
- Có người, là ai?
Dương Bằng cũng mới lần đầu tiên nghe Bạch Nhạc thừa nhận cái này, nhất thời tò mò:
- Sẽ không phải là ma nữ Tô Nhan kia chứ? Ta nói với ngươi Tô Nhan xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng cuối cùng là xuất thân ma đạo, không thể coi như đạo lữ. Nếu không ngươi sẽ có phiền toái lớn...
Dương Bằng vẫn còn đang nói đâu đâu nhưng Bạch Nhạc đã không có tâm tư tán gẫu với hắn.
Qua mấy bước, Bạch Nhạc trực tiếp bỏ rơi Dương Bằng, đi về phía chủ điện Thất Tinh Tông.
- Bạch Nhạc, bái kiến tông chủ!
Bước vào đại điện, Bạch Nhạc hơi khom người hành lễ.
Lấy thân phận hôm nay của Bạch Nhạc, trên thực tế hắn đã hoàn toàn có tư cách ngồi ngang hàng với tông chủ Thất Tinh Tông. Nhưng hắn làm khách khanh của Thất Tinh Tông, tất nhiên nhất định phải nhiều thêm mấy phần lễ tiết. Huống chi, trước đây Thất Tinh Tông cũng coi như có ân với Bạch Nhạc, nhiều mấy phần lễ kính cũng là tốt.
Nhìn thấy thái độ Bạch Nhạc vẫn như trước, trên mặt tông chủ Thất Tinh Tông cũng không khỏi lộ nụ cười hài lòng.
- Mau đứng lên, không cần đa lễ!
Sau khi đứng dậy, Bạch Nhạc ngẩng đầu thấy ngay Trần Kiếm Phong và Vệ Phạm Dạ. Lúc này hắn quay sang nói với Trần Kiếm Phong:
- Bái kiến Trần trưởng lão.
- Không cần đa lễ!
Trần Kiếm Phong khoát khoát tay, lập tức mở miệng nói:
- Bạch Nhạc, không phải ngươi vẫn luôn chưa gặp được Phạm Dạ à? Ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Vệ Phạm Dạ!
Cho tới giờ phút này, ánh mắt Bạch Nhạc mới rơi vào trên người Vệ Phạm Dạ. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Nghe tên đã lâu Vệ sư huynh, đáng tiếc vẫn không có duyên gặp. Không ngờ bây giờ về Thanh Châu lại nhìn thấy! Tại hạ Bạch Nhạc, bái kiến Vệ sư huynh!
Vệ Phạm Dạ hơi nheo mắt nhìn Bạch Nhạc rồi chậm rãi nói:
- Bạch sư đệ, chúng ta hình như đã từng gặp ở đâu rồi... Nhìn thấy ngươi, ta luôn có một loại cảm giác quen thuộc.
Lời này bình thản nhưng trên thực tế là vừa nói ra đã mang theo mùi vị đối chọi gay gắt. Người ngoài chưa chắc đã hiểu rõ nhưng trong lòng Bạch Nhạc lại biết rõ.
- Chứng tỏ ta với Vệ sư huynh mới quen đã thân. Ta thật quá vinh hạnh.
Bạch Nhạc mỉm cười, vẫn bình thản trả lời:
- Chỉ tiếc, ta trở về sớm, không thể đặt chân lên Quảng Hàn Thiên Cung, thấy phong thái Vệ sư huynh.
Vệ Phạm Dạ ở Quảng Hàn Thiên Cung bị Yến Bắc Thần chém nên Bắc Đẩu lão tổ mới lấy hoa sen tiên bảy sắc trọng tố thân thể. Cái gì mà thấy phong thái Vệ Phạm Dạ, tất nhiên có chút trào phúng! Nhưng người chân chính biết chuyện này lại cũng không nhiều, Bạch Nhạc muốn giả bộ không biết, tất nhiên mới cố ý như thế.
Người khác còn chưa tỏ thái độ, Dương Bằng lại thầm cười đau bụng. Người bên ngoài không biết tình huống, hắn lại biết. Vừa rồi Bạch Nhạc còn hỏi hắn đấy, bây giờ lại giả vờ không biết, đây quả thực là cố ý đánh mặt nha.
Vệ Phạm Dạ lại vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói:
- Ta cũng nghe tiếng Bạch sư đệ đã lâu. Có người nói Mâu Kình Thần chết ở trên tay ngươi. Bạch sư đệ rất không tầm thường nha!
- Ta cũng rất muốn Mâu Kình Thần chết ở trên tay ta nhưng mà thực lực không đủ! Nói ra cũng không sợ mọi người chê cười, ta trở về vì bị Mâu Kình Thần đánh cho thương nặng, suýt nữa mất mạng.
Bạch Nhạc lắc đầu, xấu hổ giải thích.
- Ồ?
Vệ Phạm Dạ chậm rãi nói:
- Đúng rồi! Ta nghe Mâu Kình Thần chết ở trên tay Yến Bắc Thần... Trước đây, Mâu Kình Thần và Yến Bắc Thần đánh một trận, Bạch sư huynh cũng ở đó à?
- Nói ra thật xấu hổ! Trước đó ta bị Mâu Kình Thần đánh trọng thương, nhìn thấy Yến Bắc Thần đuổi theo ra tay với Mâu Kình Thần, ta trực tiếp trốn luôn. Chuyện sau cũng là sau này mới biết được.
Bạch Nhạc vẫn không nhanh không chậm giải thích.
- Bạch sư huynh gặp nạn, Yến Bắc Thần đúng lúc xuất hiện giải vây... Cái này e là hơi đúng lúc quá nhỉ?
Vệ Phạm Dạ nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, nhàn nhạt nói:
- Hay là giữa Bạch sư đệ và Yến Bắc Thần có quan hệ gì không muốn người ta biết?
- Vệ sư huynh cứ nói đùa! Ban đầu ở Thanh Châu, ta từng giao thủ với Yến Bắc Thần. Trước đó Huyết Ảnh Ngoa cũng là hắn cướp đi trong tay ta... Chúng ta có thể có quan hệ gì?
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Nếu Vệ sư huynh không tin, có thể tùy tiện hỏi người ta. Việc này, ban đầu ở Thanh Châu, ai ai cũng biết.
Liên tiếp thăm dò không có kết quả, Vệ Phạm Dạ vẫn phải tạm ngừng đề tài này:
- Như vậy, là ta nghĩ sai rồi! Nhưng ta lại nghe nói, kiếm đạo của Bạch sư đệ xuất chúng, thậm chí còn có thể một thân một mình bố trí Bắc Đẩu Kiếm Trận. Không biết Bạch sư đệ có thể để cho ta mở mang kiến thức một chút không?