Đừng coi thường điểm này, đối với Bạch Nhạc nó vô cùng quan trọng.
Bởi vì, nó tương đương với một cái bùa hộ mệnh, cho dù ai muốn hạ sát thủ với hắn, cũng phải suy nghĩ đến lá bùa hộ mệnh này trước.
Ba người nói thành hổ!
Về chuyện này Bạch Nhạc thực sự không thể quen thuộc hơn,
Trận chiến ở Đông Hải, đã khiến cho người ta không ngừng nghi ngờ rồi, nếu như bây giờ có thể khiến cho Huyết Ảnh Ma Quân tin tưởng Thông Thiên Ma Quân còn sống, như vậy chuyện này cũng đã nắm chắc.
Trong vòng một đêm, toàn bộ giới tu hành Thanh Châu lập tức xôn xao.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, sự tình Yến Bắc Thần nửa đêm tiến vào Huyết Ảnh Ma Tông, nhất thời truyền đi sôi sùng sục.
Chẳng ai nghĩ tới, Yến Bắc Thần lại lộ diện vào lúc này, hơn nữa, không kiêng nể gì trực tiếp xuất hiện ở bên trong Huyết Ảnh Ma Tông như thế!
Quan trọng nhất là, Huyết Ảnh Ma Quân tự mình xuất thủ, dĩ nhiên không thể lưu lại Yến Bắc Thần, ý nghĩa ẩn chứa trong này, quá đáng giá để người ta nghiền ngẫm.
Cho dù là Vệ Phạn Dạ nghe được tin tức này cũng yên lặng hồi lâu.
So với người khác, tin tức hắn biết nhiều hơn rất nhiều, cũng hầu như có thể chắc chắn, Yến Bắc Thần chính là Bạch Nhạc.
Nhưng chuyện hôm nay là cái gì? Giấu đầu hở đuôi sao?
Nghĩ vậy, Vệ Phạn Dạ không khỏi cười lạnh, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Giả không thể thay thế sự thật được, Bạch Nhạc, bất kể ngươi chơi chiêu gì... Lần này ta cũng muốn vạch trần khuôn mặt thật của ngươi!
…
Sáng sớm ngày thứ hai, liền có đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông theo đúng hẹn tới cửa, cầu kiến Mộ Dung Tử Yên, tự tay chuyển hộp gỗ đựng đầu Mộ Dung Thiên Kiếm đến trước mặt Mộ Dung Tử Yên!
Trong nháy mắt đó, cho dù là Mộ Dung Tử Yên cũng không khỏi giật mình.
Chỉ là, khi nhìn rõ đầu người, Mộ Dung Tử Yên lại nhất thời lệ rơi đầy mặt, cả người khóc không thành tiếng.
Bạch Nhạc đứng từ xa nhìn một màn này, từ đầu đến cuối không có lộ diện.
Người Huyết Ảnh Ma Tông đưa đầu người tới, là sự tình trong dự liệu của hắn, dù sao cũng là một tiểu nhân vật không quan trọng lắm, nếu ngày hôm qua Huyết Ảnh Ma Quân đã chủ động dừng tay, sẽ tuyệt đối không vì chút chuyện nhỏ này mà làm xấu quan hệ.
Chuyện này chính là sự tình lúc đầu hắn đã hứa với Mộ Dung Tử Yên.
Mặc dù Bạch Nhạc biết rõ, giữa mình và Mộ Dung Tử Yên, tuyệt đối sẽ không có quan hệ gì, thậm chí có thể cả đời này, nàng cũng sẽ không biết mình chính là Yến Bắc Thần!
- Công tử, ngươi đối với nàng thật tốt.
Tô Nhan đứng bên người Bạch Nhạc, không khỏi có chút ghen ghét nói.
Bạch Nhạc cười lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ ta đối với ngươi không bằng nàng hay sao?
Tô Nhan nghe thế, không khỏi trợn mắt một cái, nhưng tâm lý vẫn vui vẻ như cũ.
Bạch Nhạc đối với nàng như nào, tự nhiên trong lòng nàng rõ ràng, đó là ân tình đáng giá nàng trả cả đời, không tiếc tử sinh.
- Công tử, ngươi trực tiếp để người Huyết Ảnh Ma Tông đến phủ như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?
Tô Nhan liếc mắt nhìn đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông từ xa, có chút lo lắng hỏi.
- Hư tức là thực, thực tức là hư! Ta càng cố ý có quan hệ cùng Bạch gia, người bên ngoài lại càng không thể tin được, có ai có thể thấy rõ ràng sự tình trên đời này chứ?
Bạch Nhạc hờ hững nhìn về phía xa, bình tĩnh trả lời.
Vệ Phạn Dạ chạy đến Thanh Châu, liền có nghĩa là tin tức mình chính là Yến Bắc Thần, đã không giấu được bao lâu, đây không phải là sự tình giết chết một tên Vệ Phạn Dạ là có thể giải quyết được.
Làm nhiều lỗi nhiều, trên đời này làm gì có bức tường không kẽ hở.
Chuyện hiện tại Bạch Nhạc cần làm, không phải là triệt để phá hỏng, mà là quấy rối cục diện, dẫn dắt người khác nghĩ tới càng nhiều hơn.
Chưa chắc chuyện này có thể lừa gạt được ai, nhưng nhất định sẽ tranh thủ cho hắn được một chút thời gian.
Mà đối với Bạch Nhạc mà nói, thứ quan trọng nhất bây giờ, chính là thời gian!
Mặc dù xưa nay giới tu hành lấy thực lực vi tôn, thế nhưng trong hầu hết thời điểm đầu óc cũng vô cùng quan trọng.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, việc từ nhỏ đọc sách, nắm giữ suy nghĩ tinh tế, sức phán đoán và đầu óc bén nhạy, làm sao không phải là một loại ưu thế lớn hơn so với tu hành giả bình thường.
- Đi thôi, nếu như ta đoán không sai... Không bao lâu nữa, sẽ có khách đến nhà, đám người kia, sẽ không dễ ứng phó như vậy.
Bạch Nhạc bật cười lớn, quay người đi tới Thính Hương Thủy Tạ.
Quân cờ đã đặt xuống, tiếp theo có thay đổi gì, cũng chỉ có đi một bước xem một bước.
Lạc tử vô hối!
Giao hữu không cẩn thận, cho nên có ác khách tới cửa.
Lúc cửa thư phòng bị đá văng, ý niệm duy nhất trong đầu Bạch Nhạc chính là toàn bộ Thính Hương Thủy Tạ sẽ bị náo loạn một hồi.
Cứ như vậy tập đoàn phạm tội lấy Dương Bằng dẫn đầu, Hà Tương Tư là đồng lõa, Tiếu Vượng, Đàm Y Viên đi theo, ngênh ngang xông vào Bạch phủ, hoành hành vô kỵ, thẳng đến khi Tô Nhan lạnh lùng rút chủy thủ ra, đùa nghịch trên đầu ngón tay, những gia hỏa vô pháp vô thiên này, mới thoáng thu liễm lại một chút.
Chờ Bạch Thanh Nhã chạy tới, lúc này đám người kia mới thành thật xuống.
- Thanh Nhã tỷ!