Đối với Bạch Nhạc hiện tại mà nói, đồ vật có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú, thực sự càng ngày càng ít, cho dù là trên buổi đấu giá này, cũng rất ít thấy được loại trân phẩm kia!
- Ngươi xem có cần cái gì hay không, lát nữa cứ mua lại, coi như quà ta tặng cho ngươi.
Bạch Nhạc đưa danh sách cho Tô Nhan, mỉm cười nói.
- Đây chính là ngươi nói đó nhé, không cho đổi ý.
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Tô Nhan lập tức vui vẻ, níu tay Bạch Nhạc lại nói.
- Được, không đổi ý!
Bạch Nhạc cười một tiếng, vỗ vỗ tay Tô Nhan, nhẹ giọng đồng ý.
Trên thực tế, bất kể là Bạch Nhạc hay là Tô Nhan, đều không để ý những linh thạch này, nhưng nếu là quà tặng Bạch Nhạc đưa cho Tô Nhan, vậy ý nghĩa sẽ khác.
- Cái gì mà không cho phép đổi ý?
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên đám hắn Dương Bằng đẩy cửa phòng ra, chỉ nghe thấy câu nói sau cùng của Tô Nhan, nên không rõ ràng cho lắm hỏi lại.
Mặt Tô Nhan hơi đỏ lên, lập tức mở miệng nói:
- Công tử nói, đồ vật ta chọn trên buổi đấu giá hôm nay, đều xem như là hắn tặng ta, các ngươi làm chứng cho ta, không cho hắn đổi ý.
- Còn có loại chuyện tốt như này sao, ta có phần hay không?
Dương Bằng nghe thế, hai mắt lập tức tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Bạch Nhạc.
- Cút!
Bạch Nhạc tức giận cười mắng một câu, lập tức mở miệng nói:
- Người khác đều có thể, duy chỉ có ngươi là không! Hà sư tỷ, Đàm sư muội, các ngươi cũng giống vậy, chọn được cái gì cứ việc mua lại, ta tới thanh toán.
- Dựa vào cái gì?
Dương Bằng nghe thế, khuôn mặt nhất thời đen xuống, dáng vẻ ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không từ bỏ ý đồ với ngươi.
- Bởi vì ngươi xấu!
Bạch Nhạc bĩu môi, nghiêm túc trả lời.
- A a a! Họ Bạch, Dương gia liều mạng với ngươi!
Câu nói này lập tức khiến Dương Bằng nhảy dựng lên, dương nanh múa vuốt nhào qua Bạch Nhạc, tư thế kia, hơi có mấy phần phong phạm của Tiểu Bạch Giao.
..
- Đã hỏi thăm rõ ràng, lần này Bạch Nhạc đi ra, chỉ dẫn theo ma nữ Tô Nhan, cùng với đám người Dương Bằng, còn Thanh Vân Kỵ vẫn chưa có mặt.
Trần Kiếm Phong cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó trở lại phòng Vệ Phạn Dạ, nhẹ giọng đáp.
- Chỉ dẫn theo một mình Tô Nhan sao? Hắc hắc, hắn cũng đủ tự phụ đó!
Vệ Phạn Dạ cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Giả sử hắn thực sự là Yến Bắc Thần, tự nhiên có vốn liếng tự phụ, nghe đồn ngay cả Huyết Ảnh Ma Quân cũng không thể lưu hắn lại, nếu nói là không có gì để dựa vào... Thì làm sao có thể!
Trần Kiếm Phong lắc đầu, trầm giọng nói.
- Chỉ có hắn có, còn ta thì không có sao?
Vệ Phạn Dạ cười nhạt, trên mặt tràn đầy vẻ khinh miệt, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta không sợ hắn có chỗ để dựa vào, chỉ cần ép ra thứ hắn dựa vào... Là chúng ta đã thắng trận chiến này.
Từ trước tới giờ Vệ Phạn Dạ chưa hề nghĩ tới có thể đơn giản giết chết Bạch Nhạc, ngay cả dưới tình huống nguy hiểm kia ở Quảng Hàn Thiên Cung, Yến Bắc Thần cũng có thể bình yên thoát thân, nếu chút phiền phức hiện tại cũng có thể giết chết Bạch Nhạc, vậy cũng chỉ có thể nói Bạch Nhạc không có bất cứ quan hệ gì với Yến Bắc Thần.
Lần này hắn đến Thanh Châu, chính là muốn ép Bạch Nhạc lộ ra khuôn mặt thật!
Có thể Đại Càn Vương Triều không quan tâm ma tu, cũng không quan tâm một ma tu làm phủ chủ Thanh Châu, nhưng chắc chắn sẽ khó chấp nhận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân trở thành phủ chủ Thanh Châu.
Dân chúng Thanh Châu và các đại tông môn cũng sẽ không thể nào chấp nhận được.
Chỉ cần có thể ép Bạch Nhạc bại lộ thân phận, liền chẳng khác gì phá huỷ căn cơ của Bạch Nhạc tại Thanh Châu, kể từ đó, muốn đối phó Bạch Nhạc, dĩ nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều.
- Người Càn Khôn thương hội, cũng là phiền phức!
Trần Kiếm Phong cau mày một cái, nói:
- Mặc dù tên Tam Bàn kia không phải cao thủ, nhưng thủ hạ của hắn lại không thiếu cao thủ Tinh Cung Cảnh, dù sao nơi đây cũng là phòng đấu giá, lúc trước ở Duyện Châu, hắn đã từng coi đây là lý do, xuất thủ ngăn cản cao thủ Bạch Cốt Thần Giáo, nếu hiện tại chúng ta động thủ, chỉ sợ cũng sẽ không đứng nhìn không.
- Không sao cả!
Vệ Phạn Dạ xua tay, hờ hững nói:
- Cao thủ Tinh Cung Cảnh bình thường, không tạo thành uy hiếp gì đối với ta... Đến lúc đó, chỉ cần các ngươi cản bọn họ lại một hồi, ta sẽ có nắm chặt ép Bạch Nhạc hiện ra nguyên hình!
- Tốt!
Nói tới mức này, tự nhiên Trần Kiếm Phong cũng không tiện thoái thác nữa, lập tức đồng ý.
Chỉ là, Trần Kiếm Phong dừng một cái, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:
- Nhưng... nếu như, chúng ta thật sự đoán sai thì sao?
Vệ Phạn Dạ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trần Kiếm Phong, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta sẽ không sai!
- Ta nói là ngộ nhỡ?
Trần Kiếm Phong lại hỏi lần nữa.
- Không có loại ngộ nhỡ này!
Trong mắt Vệ Phạn Dạ lộ ra một đạo tinh mang, trả lời như đinh đóng cột.
..
- Không có loại ngộ nhỡ này!
Trong mắt Dương Hàn lộ ra một đạo sát khí lạnh lùng, trầm giọng nói.