- Ngồi đi!
Lão giả chỉ vào ghế tre bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Sau khi ngồi xuống ở bên cạnh, Bạch Nhạc cũng không gấp gáp mở miệng, mà chờ lão nhân tự mình nói trước.
- Lúc trước từ biệt, đã hơn trăm năm lão phu chưa từng thấy qua Ma Quân... Không nghĩ, lại thành vĩnh biệt.
Câu nói này có thể gọi là long trời lở đất!
Trong nháy mắt, tóc gáy toàn thân Bạch Nhạc không khỏi dựng thẳng lên.
Cho dù là Kim Tam Bàn hoặc là Ngô Văn Uyên, cũng chỉ hoài nghi hắn có quan hệ cùng Yến Bắc Thần mà thôi, căn bản không có chứng cớ xác thực.
Nhưng hôm nay, ở trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, đối phương đã một ngụm nói toạc ra lai lịch của mình, làm sao chuyện này có thể không khiến cho Bạch Nhạc không kinh hãi!
Bạch Nhạc gần như là vô ý thức, muốn mở miệng cãi lại.
Chỉ là, lời đến khóe miệng, đón nhận ánh mắt tang thương của lão giả kia, những lời này lại bị nuốt trở về.
Trong miệng có chút đắng chát, nhưng Bạch Nhạc vẫn không có phủ nhận, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, khom người cúi đầu, nhưng không đáp.
Rất hiển nhiên, thái độ này của Bạch Nhạc, khiến cho lão giả rất hài lòng, lão giả khẽ vuốt cằm, nhẹ giọng nói:
- Tốt, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ phủ nhận, nhưng bây giờ nhìn lại, những lời ngươi nói với thư sinh, dũng giả không sợ, quả nhiên không phải nói dối.
“...”
Nghe nói như thế, trong lòng Bạch Nhạc càng nổi lên một cơn sóng thần.
Lúc hắn đối thoại với thư sinh, tự tin không có bất kỳ người nào chứng kiến, nghe được, hiện tại đi tới đây, thư sinh cũng không có cơ hội báo với lão nhân trước một bước, nhưng hết lần này tới lần khác, đối phương lại giống như tận mắt nhìn thấy tất cả, chuyện này khiến cho Bạch Nhạc làm sao không kinh sợ.
Dường như nhìn ra tâm tư của Bạch Nhạc, lão giả khẽ cười một chút, chậm rãi nói:
- Không cần ngạc nhiên, nếu lão phu đã ở nơi này, thì từng ngọn cây cọng cỏ, hòn đá mảnh đất nơi đây, đều là con mắt, lỗ tai của lão phu, nếu như ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, sợ là lão phu đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Trăm nghe không bằng một thấy!
Trước đó chỉ nghe Tô Nhan nói vị Diệp Huyền đại sư này lợi hại, trong lòng Bạch Nhạc cũng có chút nửa tin nửa không, nhưng hôm nay chân chính nhìn thấy Diệp Huyền đại sư, chỉ mấy câu đơn giản, đã khiến cho Bạch Nhạc hoàn toàn tin phục.
Quả thực nhân vật như vậy, đủ để sánh ngang với cường giả Hóa Hư, không, thậm chí nói theo một cách khác, còn đáng sợ hơn cường giả Hóa Hư.
- Ngươi cũng chứng kiến rồi, thọ nguyên của lão phu sắp hết, bây giờ đã là gỗ mục, cho dù có nhiều bí mật hơn nữa, cũng sẽ mang vào trong quan tài! Cho nên, ngươi không cần cố kỵ nhiều như vậy, có gì muốn nói, muốn hỏi, cứ hỏi là được.
Có vẻ ánh mắt lão nhân nhìn Bạch Nhạc, rất ôn hòa.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi:
- Xin hỏi đại sư, làm thế nào biết... Ta chính là truyền nhân Ma Quân!
Không thể nghi ngờ đây mới là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Bạch Nhạc!
Nếu như hắn lấy thân phận Yến Bắc Thần xuất hiện, mà đối phương lại khám phá được huyễn thuật Thiên Cơ Biến, thì Bạch Nhạc cũng không bất ngờ, lấy thân phận của Diệp Huyền, làm được điểm này, cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng bây giờ hắn lấy tướng mạo sẵn có xuất hiện, dưới tính huống này đối phương còn có thể liếc mắt liền nhận ra thân phận của hắn, vậy thì quá đáng sợ rồi.
Bạch Nhạc có thể cảm giác được, đối phương không phải đoán, mà là chân chính nhìn ra.
Diệp Huyền bật cười lớn, bình tĩnh nói:
- Lão phu và Ma Quân giao hảo nhiều năm, có rất nhiều chỗ trong Thông Thiên Ma Công, thậm chí do lão phu và hắn thôi diễn ra, nếu như dưới tình huống này còn không nhìn ra dấu vết Thông Thiên Ma Công trên người ngươi, vậy lão phu sống tới tuổi này thực sự là uổng phí rồi.
“...”
Bạch Nhạc nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chỉ có chuyện này là không nghĩ qua, vậy mà kết quả lại như vậy.
Dường như lão nhân đã sớm đoán được phản ứng của Bạch Nhạc, nên nhẹ giọng nói:
- Không cần kỳ quái, thực ra, phần thủ thư kia, vốn là lão phu cố ý viết cho ngươi! Bằng không, chỉ dựa vào tiểu gia hỏa Ngô Văn Uyên kia, làm sao có thể chiếm được thủ thư từ trên tay lão phu?
Câu nói này, cũng đồng thời cởi ra nghi ngờ trong lòng Bạch Nhạc.
Trước khi nhìn thấy Diệp Huyền, hắn còn tin tưởng Ngô Văn Uyên dựa vào thân phận hoàng tử Đại Càn, có thể gặp được Diệp Huyền, nhưng hôm nay, Bạch Nhạc lại vô cùng rõ ràng, vị lão nhân này càng cường đại, càng đáng sợ hơn nhiều so với trong lời đồn, nhân vật như vậy làm sao một hoàng tử có thể gặp được.
Giải thích duy nhất, chính là Ngô Văn Uyên cũng chỉ là một con cờ, dựa theo lời dặn của đối phương tới hành sự mà thôi.
- Tiểu tử không rõ... Rốt cuộc vì sao tiền bối muốn gặp ta?
- Cố nhân đã qua đời, nhưng vẫn có tâm nguyện chưa xong... Lão phu muốn nhìn một chút, đến tột cùng người hắn lựa chọn có khả năng, hoàn thành tâm nguyện của hắn hay không!
Lão nhân bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc, bình thản nói:
- Nếu ngươi không lọt được vào con mắt của lão phu, ta sẽ chỉ coi ngươi cầm thủ thư mà đến thôi, tự nhiên chuyện phía sau cũng không cần nhắc lại.