Thái Tử Bụi Đời

Chương 148

Trước kia, Diệp Hoan thật khinh bỉ mấy kẻ tham ăn, đại biểu là Hầu Tử và Trương Tam. Vì miếng ăn mà phải tranh giành nhau sống chết thật chẳng ra sao. Diệp Hoan luôn cảm thấy một người nếu quá chú trọng ăn uống thì chỉ số thông minh nhất định không cao, bao nhiêu dung lượng bộ não đều bị cholesterol và dầu mỡ trong đồ ăn chiếm hết rồi, còn thông minh thế nào được nữa? Có một câu thành ngữ nói thế này: “Óc đầy bụng phệ” Chỉ nghe qua cũng hiểu được chỉ số thông minh và đồ ăn luôn tỷ lệ nghịch với nhau.

Hắn thật sự không nghĩ tới có một ngày chính mình lại gia nhập vào đội ngũ những kẻ tham ăn đó.

Trong gian phòng dành cho khách VIP của nhà hàng Toàn Tụ Đức, Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam ăn uống hăng say, tướng ăn như rồng cuộn hổ vồ, bát đĩa và thức ăn ngổn ngang trên bàn, giống như vừa bị một đám trâu điên giày xéo qua.

Còn vị thiếu gia tuấn tú lịch thiệp Triệu Dương vẫn giữ nguyên động tác bưng ly rượu không biết đã bao lâu, y cứ trợn mắt há mồm nhìn ba người Diệp Hoan. Người nào cũng ôm nguyên một con vịt nướng mà ra sức gặm, mắt nhìn chăm chằm con vịt như thể có huyết hải thâm cừu với nó

Diệp Hoan vẫn còn giữ được một chút lễ nghĩa, vừa nhồm nhoàm ăn uống vừa không quên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Dương, ánh mắt đầy áy náy, nở nụ cười toe toét, trong miệng nhoang nhoáng dầu mỡ, cười gượng hai tiếng:

“Hắc hắc! Chê cười rồi! Chê cười rồi!”

Mặt Triệu Dương giật giật, vừa định nói mấy câu khách sáo đã thấy Diệp Hoan lại vục đầu chiến đấu tiếp, không buồn để ý đến hắn

Triệu Dương cứ bưng mãi ly rượu, mời cũng không được mà buông cũng không được, thật là khó xử.

Mãi cho đến khi ba người đã no căng, chén đĩa trên bàn sạch trơn, họ mới thỏa vuốt ve cái bụng, ợ một cái đầy thỏa mãn

“Anh Diệp thật là….thật là….không..câu nệ tiểu tiết, tính tình phóng khoáng” Triệu Dương moi ruột rút gan mãi mới phun ra được một câu tán dương cho hợp với tình hình.

Diệp Hoan sau khi no nê cũng cảm thấy hơi hơi thẹn thùng, vừa cười cười vừa thô lỗ biện minh

“Không dối gạt anh Triệu, ba anh em chúng tôi từ bé đã rất hận bọn vịt này cho nên vừa rồi cố tình ăn giải hận, nhất thời có hơi mất hình tượng”

Triệu Dương chấn động, lập tức hứng thú hỏi: “A, không biết anh Diệp vì sao lại hận loài vịt?”

Ánh mắt Diệp Hoan thâm trầm, lâm vào hồi tưởng: “Năm đó có một lần chúng tôi về nông thôn chơi, lúc đó còn bé không hiểu chuyện nên cả đám cởi truồng chạy lung tung, tiện tay lấy trộm một quả trứng vịt…Kết quả là chúng tôi bị một đàn vịt truy sát chạy suốt ba dặm”

Advertisement

Triệu Dương giật mình, gật đầu, vẻ mặt như cùng chung mối thù: “Thì ra là thế, nên ăn! Phải ăn chết bọn chúng!”

Hầu Tử trao đổi ánh mắt với Trương Tam, hai người không tin nổi lại có kẻ đi tin câu chuyện vô lý như vậy, đầu óc tên họ Triệu này có phải dùng để suy nghĩ hay không?


Diệp Hoan thì âm thầm cảnh giác, tên gia hỏa này nhún nhường như vậy, xem ra là cố tình muốn kéo mình hoặc chính xác hơn là kéo Thẩm gia sau lưng mình vào vòng xoáy tranh chấp quyền lực rồi.

Cho dù là một bữa tiệc không có hảo ý thì cũng đã tống hết vào bụng rồi. Năm xưa, Lưu Bang đi dự Hồng Môn Yến như thế nào? Ăn no uống đủ rồi phủi mông đứng dậy.

Diệp Hoan còn chưa đủ trình độ làm cái chuyện không biết xấu hổ như vậy, cho nên vẫn phải nán lại nghe người ta nói vài lời.

Quả nhiên, sau khi tán gẫu vài chủ đề vớ vẩn bên lề, Triệu Dương liền đề cập vào chuyện chính

“Nghe nói anh Diệp đang định mở một câu lạc bộ cao cấp ở Bắc Kinh, con mắt đầu tư của anh Diệp quả thật không tệ”

Diệp Hoan xuề xòa: “Kỳ thật tôi không rành mấy chuyện này đâu, cảm thấy mới lạ nên muốn thử một lần thôi, chuyện anh Triệu nói trong điện thoại lúc trước, anh có địa điểm nào thích hợp chăng?”

Advertisement

“Đúng, hơn nữa nó nằm trong khu vực rất phồn hoa, cách Vương Phủ Tỉnh không xa, là một tòa nhà ba tầng mới xây, diện tích khoảng 2000 m2. Nếu dùng làm câu lạc bộ cao cấp thì dư xài”

“Hơn hai nghìn mét vuông, cách Vương Phủ Tỉnh không xa…” Diệp Hoan giật mình. Vương Phủ Tỉnh là nơi phồn hoa nhất Bắc Kinh, giá đất chỗ đó có thể nói là tấc đất tấc vàng, 200 triệu của hắn cũng chưa chắc mua được một căn nhà ở đó.

“Không biết anh Triệu định giá thế nào?” Diệp Hoan cẩn thận hỏi

Triệu Dương cười cười: “Anh Diệp, kỳ thật Triệu Dương tôi cũng là người phóng khoáng, không biết anh đối với tôi thế nào nhưng tôi đối với anh vừa gặp mà như đã quen thân. Bây giờ chúng ta nói đến tiền bạc có phải rất tổn thương tình cảm không?”

“Nói chuyện tình cảm càng tổn thương tiền đó…” Diệp Hoan yếu ớt nói: “Anh Triệu cứ báo giá đi, bằng không trong lòng tôi rất bất an”

Triệu Dương chăm chú nhìn Diệp Hoan nửa ngày, mới nói: “Anh Diệp, tôi không gạt anh. Hiện tại tòa nhà ba tầng này bề ngoài là một công ty truyền thông nhưng kỳ thật nó là sản nghiệp trên danh nghĩa của tôi. Tôi mạo muội hỏi, nếu như tôi lấy tòa nhà này nhập vào cổ phần của câu lạc bộ, ý anh thế nào?”

Diệp Hoan chấn động, hắn không phải người ngu. Tòa nhà ở vị trí đẹp như vậy, chỉ riêng giá trị của nó thôi đã không dưới 200 triệu rồi. Triệu Dương có chủ ý gì? Rõ ràng là một vụ mua bán lỗ vốn, đầu óc hắn bị cửa kẹp à?

Nếu là trước kia, Diệp Hoan chắc chắn không nói lời nào liền đồng ý, lợi ích đưa tới cửa, ngu sao không nhận. Nhưng những ngày này trải qua nhiều sóng gió, Diệp Hoan không còn đơn thuần như trước kia nữa. Hắn biết rõ, Triệu Dương chắc chắn phải có điều kiện nào đấy và điều kiện này khẳng định không đơn giản.

Diệp Hoan nhíu mi, mỉm cười: “Không nghĩ tới chỗ làm ăn nhỏ của tôi lại vừa mắt anh Triệu. Không biết anh Triệu muốn dùng tòa nhà kia đổi lấy bao nhiêu cổ phần của câu lạc bộ?”

Triệu Dương nhẹ nhõm cười nói: “Bao nhiêu cũng được, dù chỉ là cổ đông trên danh nghĩa, tôi cũng không phản đối”


Diệp Hoan cười khổ: “Anh Triệu, chuyện này phải nói rõ ràng. Anh như vậy thì tôi càng thấy khó xử, anh đến cùng là muốn điều gì?”

Triệu Dương sờ mũi, giọng điệu hơi ngại ngùng: “Tôi chỉ muốn trong ngày khai trương câu lạc bộ, tôi dùng thân phận cổ đông đứng bên cạnh anh, cùng anh cắt băng khánh thành mà thôi. Yêu cầu này không quá phận chứ?”

Diệp Hoan ngây ra một lúc, rất nhanh liền hiểu rõ ý đồ của Triệu Dương

Xem ra ông bố Triệu Dương cạnh tranh cái ghế bộ trưởng không được thuận lợi rồi. Không nghĩ đến y lại bỏ ra một khoản lớn như vậy để giúp đỡ bố mình. Tòa nhà ba tầng đó xem như là tặng không cho hắn, chỉ cần ngày khai trương dùng thân phận cổ đông cắt băng khánh thành. Sức ảnh hưởng của Thẩm gia ở Bắc Kinh, mọi người đều biết, Diệp Hoan thân là cháu đích tôn Thẩm gia. Thử nghĩ xem, ngày khai trương đó nhất định Khai Quốc Tướng Quân Thẩm lão gia, Thẩm tổng lý và Tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh đều sẽ có mặt, mà Triệu Dương thì đứng bên cạnh hắn. Giới quyền quý Bắc Kinh chứng kiến cảnh đó sẽ rung động như thế nào? Ở Bắc Kinh chẳng có tin tức gì là bí mật, chỉ vài phút thôi đã có thể loan khắp toàn thành phố.

Triệu Hồng Quân cùng cháu đích tôn Thẩm gia hùn vốn làm ăn, tín hiệu này đã vô cùng rõ ràng, người khác không biết chân tướng sẽ cho rằng Thẩm gia chuẩn bị nhúng tay vào việc cạnh tranh cái ghế bộ trưởng Thương Nghiệp. Triệu phó bộ trưởng sẽ lập tức thoát khốn, trở thành ứng cử viên nóng bỏng nhất. Bất luận thế lực nào muốn hạ gục Triệu Hồng Quân cũng phải cân nhắc kỹ phản ứng của Thẩm gia.

Hơn nữa Diệp Hoan dám khẳng định Triệu Dương, hay là nói Triệu Hồng Quân còn có những bước đi tiếp theo. Hắn sẽ tích cực dựa sát vào trận doanh của Thẩm gia. Trên quan trường, chỉ có tìm được chỗ dựa vững vàng thì mới có thể duy trì được cái ghế của mình, thậm chí một bước lên mây.

Hành động nương nhờ của Triệu Hồng Quân thuận thế mà thành, Thẩm gia từ nay về sau sẽ có thêm một lực lượng. Thế nhưng, đó mới chỉ là mặt ngoài của vấn đề. Bản chất của vấn đề không chỉ có vậy, Thẩm gia vốn giữ thái độ bàng quan với cuộc tranh giành chiếc ghế bộ trưởng Thương Nghiệp, nay vì Triệu Hồng Quân mà phải nhúng tay vào, những thế lực khác ở Bắc Kinh sẽ nghĩ như thế nào? Thẩm gia liệu có vì vậy mà tạo thêm kẻ thù? Một Triệu Hồng Quân đáng giá để Thẩm gia trả giá như vậy sao?

Chính trị là một thể loại đánh cờ nghệ thuật, ngoại trừ cướp đoạt cùng thỏa hiệp, ta còn phải cân nhắc xem chọn lựa cái gì có lợi nhất. Thật hiển nhiên Diệp Hoan không phải người am hiểu lĩnh vực nghệ thuật này. Cho nên, dù hắn đã hiểu ý đồ của Triệu Dương, hắn cũng không dám trực tiếp cho y câu trả lời thuyết phục nào, việc này quan hệ đến con đường chính trị của Thẩm gia.

Tuy rằng Diệp Hoan chưa từng quan tâm tới cái gọi là lòng trung thành với Thẩm gia nhưng thời khắc này, hắn vẫn lựa chọn đứng về phía Thẩm gia. Trong lòng hắn thật mâu thuẫn, có những lúc hắn thật hận không thể dùng một mồi lửa đốt cháy rụi khu nhà tổ, thế nhưng hễ là chuyện liên quan đến lợi ích của Thẩm gia, hắn lại vô thức lựa chọn phương án bảo vệ Thẩm gia.

Diệp Hoan mặt mũi ngưng trọng, vô thức nhịp tay trên bàn, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói: “Anh Triệu, không giấu anh, việc này tôi không quyết định được. Người ngay không nói tiếng lóng, tôi biết rõ anh có ý định gì nhưng tôi không biết Thẩm gia có đồng ý tham gia vào vũng nước đục này hay không? Tôi và anh cũng đều chỉ là phận con cháu, chuyện lần này tôi có thể nói với họ nhưng tôi không thể quyết định thay Thẩm gia, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của bọn họ. Anh hiểu ý tôi chứ?”

Triệu Dương lúc trước cũng đã điều tra lai lịch Diệp Hoan, y biết rõ hắn mới vào Thẩm gia, có lẽ còn chưa có tiếng nói trong nhà. Thực tế, mục đích hắn gia nhập cổ phần vào câu lạc bộ của Diệp Hoan không chỉ vì giúp đỡ bố hắn có thêm một chỗ dựa.

Triệu Dương gật đầu mỉm cười, vừa bưng chén rượu vừa nói: “Anh Diệp, chuyện làm ăn này tôi không để tâm lắm, mục đích chính của tôi là muốn kết giao với anh. Nếu đã xem anh là bạn bè thì không nên để bạn bè khó xử. Chuyện này anh có thể làm thì làm, không thể xử lý cũng không sao, tòa nhà kia tôi vẫn để lại cho anh. Nếu như chuyện tôi gia nhập cổ phần khiến anh thấy bất tiện thì coi như tôi chưa nói gì, tôi sẽ cho anh thuê lại tòa nhà đó với mức giá thấp nhất”

Diệp Hoan cười thầm, Tên Triệu Dương này tâm tư không đơn thuần chút nào, cho dù là cho hắn thuê nhà thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ truyền khắp Bắc Kinh, người bên ngoài sẽ nghị luận thế nào? Cháu đích tôn Thẩm gia thuê nhà của con trai Triệu Hồng Quân, lời nói vừa truyền ra, người khác vẫn sẽ cho rằng Triệu Hồng Quân và Thẩm gia có quan hệ qua lại.

Đám con ông cháu cha này cả ngày chơi trò tâm cơ không thấy mệt sao?

Diệp Hoan cười giả lả: “Anh Triệu này, nói cả buổi mà tôi vẫn còn chưa có tận mắt xem qua tòa nhà kia đó. Chọn một dịp nào đó chúng ta đi hiện trường nhìn một cái, nếu như phù hợp, chúng ta lại nói chuyện tiếp, thế nào?”

Triệu Dương mỉm cười: “Lời này nói phải, nhà còn chưa nhìn mà chúng ta cứ giằng co ở đây cả buổi, chẳng phải là nhọc công sao?”


Hai người nhìn nhau cười cười, trong lòng đều có tư tâm

Ngăn lại Triệu Dương đang muốn nhiệt tình tiễn ra tận cửa, đám Diệp Hoan ăn uống no say xong liền rời khỏi Toàn Tụ Đức

Triệu Dương vẫn ngồi trong phòng ăn, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, nói với trợ lý bên cạnh: “Tên Diệp Hoan này cũng coi như ôn hòa, không kiêu ngạo hống hách, làm người cũng thẳng thắn, tuy rằng tướng ăn hơi kém một chút. Tóm lại, là một người không tệ. Nếu như không có nhiệm vụ kia thì người này cũng đáng để kết giao”

Viên trợ lý gật đầu, tiếp đó lông mày lại nhăn: ‘Nhưng cái tướng ăn kia cũng thật là… Đại thiếu gia Thẩm gia sao lại giống hệt như dân chạy nạn vậy? Phải đói bụng như thế nào mới ăn được từng ấy chứ!”

Triệu Dương cũng lắc đầu khó hiểu: “Người này thật làm cho người ta không dò được nông sâu”

Ngồi một lát, trợ lý ra khỏi phòng đi thanh toán, không lâu sau, viên trợ lý vội vàng chạy trở lại, mặt đầy mồ hôi

“Triệu tổng, vừa rồi thanh toán, mất hơn một vạn đồng”

Sắc mặt Triệu Dương hơi đổi: “Xảy ra chuyện gì?”

Gương mặt viên trợ lý run rẩy: “Chủ nhà hàng nói ba người Diệp Hoan trước khi rời nhà hàng còn sai người đóng gói mười con vịt nướng, bốn bình Mao Đài, bốn bình Ngũ Lương Dịch rồi bảo bọn hắn mang đến khách sạn hắn ở…”

Viên trợ lý cẩn thận từng ly từng tí nhìn sắc mặt Triệu Dương, nhỏ giọng nói: “….tất cả, đều do ngài thanh toán”

Hai mắt Triệu Dương đăm đăm, ngây ngốc thật lâu, sau đó bừng tỉnh, quay sang nói với trợ lý: “Anh đi điều tra lại cho tôi, điều tra kỹ xem người lúc nãy rốt cuộc có phải là Diệp Hoan hay không? Chẳng lẽ chúng ta gặp phải bọn lừa đảo rồi?”

…..

Ra khỏi Toàn Tụ Đức, ba người Diệp Hoan vác cái bụng tròn căng, miệng cười như mùa thu tỏa nắng

Diệp Hoan ngẫm nghĩ một chút rồi móc điện thoại gọi cho Thẩm Đốc Lễ

Thẩm Đốc Lễ vẫn nói chuyện ngắn gọn như mọi ngày: “Có chuyện gì nói nhanh, ta còn rất nhiều việc”

Diệp Hoan lập tức nói ngay vào điểm chính: “Chuyện cạnh tranh chức bộ trưởng Thương Nghiệp, có phải Thẩm gia không muốn nhúng tay vào không?”

Thẩm Đốc Lễ ngây ra một lúc, ông không nghĩ tới Diệp Hoan lại đột nhiên quan tâm tới chủ đề này: “Đúng là không có ý định nhúng tay, việc này liên lụy rất nhiều, cho dù có giành được thì được không bù mất….sao con lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Con trai của phó bộ trưởng Triệu Hồng Quân vừa mời tôi ăn cơm, đại khái muốn biểu đạt ý tứ này”

Giọng nói Thẩm Đốc Lễ trở nên nghiêm nghị: “Diệp Hoan, chuyện chính trị rất phức tạp, không phải đơn giản là muốn hay không muốn đâu. Con không nên cuốn vào loại chuyện này cũng không nên đồng ý với bất luận kẻ nào. Thân phận của con không tầm thường, rất có thể một câu nói của con sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho Thẩm gia. Nếu con quả thực muốn tham gia làm chính trị cũng không phải không được. Hãy làm theo sắp xếp của ta, trước tiên đi thi công chức sau đó phấn đấu từng bước một. Đến khi con có thể đạt tới một tầm cao nhất định thì bất kỳ ý muốn hay quyết định nào của con cũng đều sẽ có người dốc sức hoàn thành cho con, thế nào? Có muốn thử cái cảm giác đỉnh cao này không?”


Diệp Hoan cười hắc hắc nói: “Tôi thấy giọng điệu này của ông sao giống hệt như tú bà ở kỹ viện đang dụ dỗ đàn ông thế?”

Thẩm Đốc Lễ đen mặt: “Ta và anh không bao giờ nói chuyện tử tế được một câu nào”

Nói xong ông liền dập máy

Diệp Hoan nhét điện thoại vào túi, thở dài lẩm bẩm: “Cái tòa nhà ba tầng kia đúng là bỏng tay mà…”

“Anh Hoan, anh có muốn lấy tòa nhà kia không?” Hầu Tử lên tiếng

“Rất muốn, nhưng cũng không dám muốn. Nếu lấy, chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái”

Trương Tam chen miệng nói: “Chúng ta chỉ làm ăn buôn bán, đi thuê mấy tòa nhà thôi mà, ai dám gây phiền toái chứ?”

Hầu Tử cũng gật đầu với Trương Tam, tỏ vẻ khó hiểu

Diệp Hoan thở dài: “Với chỉ số thông minh của chúng mày, tao chỉ có thể dùng cách giải thích dễ hiểu như thế này. Nói ví dụ như có hai thằng đang đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, bọn mày chạy tới xem náo nhiệt, vô tình đứng hơi gần một trong hai thằng. Thằng còn lại nhất định sẽ không vui, nó sẽ tưởng bọn mày là đồng bọn của thằng kia chạy tới chi viện. Bọn mày cũng biết đấy, bình thường mọi người đi xem náo nhiệt đều có mấy dáng đứng rất khệnh khạng, chỉ chỉ chỏ chỏ, mách nước này kia. Kết quả là bọn mày chỉ đi xem náo nhiệt, lại vô cớ bị đánh, mày có thấy oan hay không?”

Trương Tam cái hiểu cái không: “Em hình như hơi hiểu hiểu rồi”

Diệp Hoan vui mừng nói với Hầu Tử: “Nó hiểu rồi, mày hiểu chưa?”

Hầu Tử gật gật đầu: “Hiểu rồi, khệnh khạng liền bị đánh”

“Mày hiểu như vậy cũng được, cho nên chúng ta lúc này không thể tham gia náo nhiệt, tòa nhà kia tao lấy không nổi”

Ba anh em vừa đi vừa chém gió, đang định vẫy xe quay về khách sạn bỗng nhìn thấy một em gái tươi non mơn mởn mặc váy ngắn, mép váy chỉ đủ che bờ m/ông

Diệp Hoan tay mắt nhanh nhẹn, lập tức móc mười đồng trong túi quần, kín đáo quăng xuống mặt đất trước người em gái. Em gái nhìn thấy tờ mười đồng rơi sát chân nàng, không chút do dự cúi xuống nhặt lên

Ba tên háo sắc đứng sau lưng em gái, vẻ mặt đầy dâ/m đãng, thỏa mãn ngắm em gái nhặt tiền lên rồi nghênh ngang rời đi

Ba người liếc nhau, trăm miệng một lời: “Màu đen, quần ch/ữ T”

Hầu Tử thở dài: “Anh Hoan không hổ danh là anh Hoan, dùng tiền thật đúng chỗ, mười đồng này tiêu rất đáng giá”

Diệp Hoan chậm rãi nói: “Hầu Tử, quay về khách sạn nhớ ghi mười đồng này vào hạng mục chi phí bồi dưỡng tinh thần”

Bình Luận (0)
Comment