Thái Tử Lưu Lạc - Tô Gia Công Tử

Chương 36

Gió xuân thổi qua đầu cành liễu, thời gian thoáng cái đã qua.

Lý Tĩnh Huấn bị ‘giam giữ’ ở Nam Phong quán đã hơn ba tháng, vết thương cũ trên người y lành dần, thỉnh thoảng sẽ có thêm một ít vết thương mới, những vết thương giống như rắn bò chồng chất lên nhau dần dần không còn nhìn rõ nữa, thiếu niên thích ứng với hoàn cảnh mới rất nhanh.

Phía sau Nam Phong quán có tòa Tương Phi đình, dưới đình có nước, trên mặt nước có cây cầu, cách một bức rèm châu thường có tiếng ống trúc, dây cung truyền đến.

Nhóm ân khách mặc y quan mở yến hội ở đây chơi, tỏ vẻ yêu thích chuyện văn nhã, tựa như dáng vẻ cầm thú vào ban đêm không liên quan gì đến họ.

Lý Tĩnh Huấn bưng một bình trà xuân, người giúp việc sau bếp lúc này đều uể oải. Khi y vừa muốn đi thì bên tai truyền đến âm thanh trầm ngâm của cổ cầm, tiếp đến chính là giọng hát thê lương của con hát.

“Bao quanh hoàng tước…”

Y thu hồi bàn chân nâng lên, tựa ở bên cây, để mặc âm thanh từ tính mềm mại kia rót vào màng nhĩ.

“Hoàng tước hoàng tước, người ở xứ này, chẳng chịu nuôi ta…”

Xuyên thấy qua từng tầng rèm mỏng, Phong Nguyệt công tử cổ tay nhẹ chuyển, môi đỏ khẽ nhếch, đầu ngón tay nhảy múa trên dây đàn, áo trắng sáng như tuyết. Bây giờ không phải lúc tiếp khách, trên mặt hắn không tô son phấn, cũng không đeo trang sức dày nặng, một cây trâm hồng ngọc cuốn lên búi tóc, tóc đen giống như ngân hà rủ xuống.

Ban ngày không có nhiều người, trong số ân khách không thiếu những người đọc sách, ngay lập tức lớn tiếng khen Phong Nguyệt hát hay, gõ nhịp hát theo, gật gù đắc ý.

Có người không nhịn được ở trong đình trêu đùa nói: “Ngươi là tiểu hoàng tước, mau bay tới chỗ đại gia đây này…”

Phong Nguyệt sóng mắt lưu chuyển, vừa lúc lướt qua người kia, hắn hơi dừng lại một lát, rồi khẽ rời khóe mắt.

Bốn phía cười vang: “Dương tướng công, ngươi còn chẳng lọt vào mắt của Phong Nguyệt đâu…”

Chiết Chi ngồi trên đùi của một vị trong đó cũng phụ họa trêu chọc theo, vừa quay đầu, thoáng nhìn thấy Lý Tĩnh Huấn sau cành cây, liền thì thầm vài câu, đứng dậy đi đến bên cạnh y.

“Ngươi làm gì đó? Nghe lén sao? Đầu bài của Nam Phong quán hát ngươi cũng dám nghe…không sợ ma ma biết…”

Lý Tĩnh Huấn không để ý tới lời trêu chọc của y, bĩu môi nói: “Không hay chút nào…”

Chiết Chi vốn trêu ghẹo y, nghe vậy đáp: “Không hay ngươi còn nghe.”

Lý Tĩnh Huấn ôm khay trong ngực, nhìn về phía Tương Phi đình, nhận xét rõ ràng từng câu từng chữ: “Tục, cũng không biết là lời ca từ năm nào, chỗ các ngươi không đổi lịch bao giờ sao?”

Chiết Chi vội vã nhìn xung quanh một cái, thấp giọng nói với y: “Phong Nguyệt công tử là người chúng ta có thể nghị luận sao? Để người khác biết thì ngươi cứ cẩn thận cái miệng của ngươi, xong việc rồi thì tranh thủ về sau bếp đi.”

Đây vốn là việc nhỏ xen vào giữa, Lý Tĩnh Huấn cũng không có để ở trong lòng, qua hai ba hôm, vào một ngày nào đó, Lý Tĩnh Huấn vừa giặt xong một chậu quần áo lớn, lau người một cái, chuẩn bị bò lên trên giường. Còn chưa trèo lên, đã bị người nhấc khỏi giường xách ra hậu viện.

Đi thẳng lên lầu ba, tiến vào gian phòng cuối hành lang, Lý Tĩnh Huấn đập mạnh xuống đất, đầu óc nhất thời choáng váng, mới dần rõ ràng. Người ngồi ở trước mặt, nuốt mây nhả khói, ánh mắt lạnh lùng lườm y chính là Phong Nguyệt.

“Ngươi nói, lời ta hát không hay, thật sao?” Ngữ điệu Phong Nguyệt lạnh lùng, ánh mắt lộ ra thần thái cao sang hơn người.

Lý Tĩnh Huấn xoa phần lưng bị ngã đau, bò dậy từ dưới đất, mấy gã sai vặt vây quanh y, dáng vẻ không tốt lành: “Phải.”

“Tên tiểu tử nhà ngươi…”

Nắm đấm Tiểu Sơn vang lên răng rắc, gã nắm chặt cổ áo y, bị Phong Nguyệt quát lại.

“Ra ngoài…”

“Thiếu gia…”

Phong Nguyệt vung tay lên với bọn họ, không để ý đến sự kháng nghị của Tiểu Sơn, ánh mắt lần nữa rơi trên người Lý Tĩnh Huấn.

Y hơi cúi thấp đầu, dù cho tình hình bất lợi cho y, y vẫn như cũ thẳng lưng, ẩn giấu mấy phần kiêu ngạo.

Phong Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế, một lần nữa dò xét thiếu niên này, từ ngày *****ên y bị giam trong kho củi, hắn đã cố tình lưu để ý đến y, đồng thời tại lúc cần thiết ra tay giúp đỡ, để cuộc sống của y trải qua không quá khó khăn.

Này thì tốt rồi, y ngược lại còn châm chọc hắn, dám phê bình lời ca của hắn, thật đáng ghét.

Phong Nguyệt uống một hớp trà xuống, trong lòng đã có mưu kế.

“Đã như vậy, ngươi chắc hẳn là minh châu thất lạc, tài hoa sáng ngời, bài hát mới phiền ngươi viết luôn đi!”

Tin Phong Nguyệt bắt một tên sai vặt mới tới Nam Phong quán sáng tác bài hát mới nhanh chóng lan truyền khắp quán, trở thành trò cười cho nhóm đầu bếp, chạy đường trong quán. Vương ma ma nghe thấy việc này, nói thầm sau lưng, bảo thế lực trong quán của Phong Nguyệt càng lúc càng lớn, không chỉ nhóm quan nhân, ngay cả hạ nhân trên dưới Nam Phong quán đều phải nhìn sắc mặt của hắn. Chuyện này bị nhắc tới nhiều, lời phàn nàn cũng liên tiếp bị truyền ra, ông chủ vẫn bàng quang như cũ, Phong Nguyệt để Tiểu Sơn truyền lời: “Đến một tên sai vặt vặt vãnh cũng dám chỉ điểm đoạn hát của ta thì Nam Phong quán khỏi cần kinh doanh nữa, ta rửa tay làm sai vặt luôn cho rồi!”

Tú bà liền im lặng lui xuống.

Một đêm mở cửa vào tối muộn, tân khách không dứt, Lý Tĩnh Huấn mấy ngày liên tiếp vì phải viết nhạc mà hao tổn tinh thần, đây vốn không phải việc khó chỉ là việc y phải làm quá nhiều, những tên sai vặt lắm chuyện lại muốn nhìn trò cười của y nên mấy việc phơi chăn lót giường, mua thức ăn, giã thuốc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều ném cho y làm. Lý Tĩnh Huấn thường xuyên mệt đến nửa đêm mới có thể miễn cưỡng làm xong, cộng thêm thiếu giấy mực, chuyện cần làm kéo dài đến mấy ngày, vẫn chưa xuống bút được.

Mệt mỏi cũng không sao, chỗ chết người chính là ăn không đủ no.

Thế là nhân lúc truyền đồ ăn, y trốn ở trong bếp, ăn vụng thức ăn thừa của khách.

Vừa nhét một miếng vào miệng, cửa phòng bếp bị một đá bay ra ngoài, A Tứ nghênh ngang bước vào, ánh mắt tuần tra một vòng, rơi vào trên người y.

“Mẹ nó, con mèo này ở đây muốn làm gì?”

Động tác Lý Tĩnh Huấn tăng tốc, nhanh chóng nhét đồ vào trong miệng.

A Tứ vung một quyền xuống, nhắm thẳng vào tim, mâm thức ăn bị rơi đầy đất, Lý Tĩnh Huấn ôm bụng, cả người cong như con tôm.

A Tứ sờ lên ống tay áo và ngực y, tìm ra hai xâu tiền đồng: “Quy định của Nam Phong quán, người mới nhận được tiền thưởng phải hiếu kính ông đây, mùng một với mười lăm còn phải dâng đồ, mày vừa vào đã thiếu một khoản rồi, tao thu hai xâu này của mày, xem lần sau mày còn dám giấu hay không”, dứt lời, gã đắc ý nghênh ngang rời đi.

Lý Tĩnh Huấn nằm trên mặt đất tròn một khắc mới hồi phục chút sức lực, ai ngờ vừa mới đứng dậy, liền nôn ra hết đồ ăn trong bụng, một đấm kia đánh thẳng vào bụng y.

Giọng nói tú bà từ xa truyền đến: “Nhanh chân nhanh tay lên, dám lười biếng, lão nương đánh gãy chân ngươi…”

Phong Nguyệt đứng trên bậc thang, đang muốn đi qua sảnh đường, lại bị mấy vị khách lạ từ nơi khác đến cản lại. Đám thương nhân này phần lớn là nghe danh mà đến, không hiểu quy củ, ùn ùn dồn thành một vòng, đòi Phong Nguyệt *****.

Bên cạnh có không ít người hùa theo, lúc này ai nấy đều đã uống rượu cho nên men say đã hơi ngấm vào người.

Tiểu Sơn nắm chặt nắm tay ở phía trước ngăn lại, ánh mắt đỏ lên, như con thú nhỏ muốn ăn người.

Phong Nguyệt khoác lên người một bộ xiêm y màu trắng, quạt lông nhẹ lay động, tư thái cao ngạo, dường như căn bản không để mấy người kia vào mắt, mấy tên sai vặt bình thường đi theo Tiểu Sơn cũng chạy đến, bảo vệ ở phía trước Phong Nguyệt. Đám thương nhân kia không có chỗ nào ra tay, tiến thoái lưỡng nan, khiến cho người không xuống đài được.

Mãi đến khi Lý Tĩnh Huấn yên lặng đi từ sau bếp ra, đụng vào đáy mắt Phong Nguyệt. Chỉ thấy hai tay y che bụng, cong lưng, nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

“Ngươi, lại đây.”

Giọng nói Phong Nguyệt giống như lưỡi kiếm sắc bén, xuyên qua tiếng người ồn ào, trên đài rộn rã tiếng chim ca và tiếng cười nói, Lý Tĩnh Huấn dừng bước, sau khi xác nhận người kia gọi mình, mới chậm chạp đi tới.

“Công tử…tìm ta?”

Đi đến mới nhìn thấy lông mày Lý Tĩnh Huấn nhíu chặt, mồ hôi trên trán rơi xuống từng hạt, dường như vô cùng vất vả nhẫn nhịn.

“Ngươi đây là xảy ra chuyện gì…” Phong Nguyệt nhanh chóng đỡ người xuống, sờ lên phần bụng của y, Lý Tĩnh Huấn rõ ràng cắn chặt môi dưới, Phong Nguyệt vạch trần xem xét, chỗ máu bầm ở bụng lan thành một mảng lớn.

“Bị ai đánh?” Mặt Phong Nguyệt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo dọa người, hai mắt sáng rực liếc nhìn xung quanh.

“Xâu tiền của ngươi đâu?” Tiền thưởng trong ngực đã biến mất, Phong Nguyệt gần như ngay lập tức có đối tượng hoài nghi.

Hắn không chút hoang mang đứng lên, ngoắc tay gọi một tên sai vặt, phân phó gã đi mời đại phu rồi chầm chậm dạo bước đến trước đám thương nhân từ nơi khác đến kia, đổi một bộ mặt tươi cười quyến rũ.

“Các vị không phải muốn nhìn ta ***** sao? Được thôi! Công khai ghi giá, một ngàn lượng bạc một cái, không được trả giá.”

Ánh mắt Tiểu Sơn ảm đạm quay đầu nhìn Phong Nguyệt.

Phong Nguyệt vẫn đứng ở trên bậc thang như cũ, cao hơn so với tất cả quan khách, hắn như vậy giống như một vị thần, nút buộc y phục chẳng biết tháo xuống từ lúc nào, miễn cưỡng treo ở bên hông, tư thái kia, cân dẫn đám người bên dưới không còn hình người, hồn cũng mất theo.

“Một ngàn lượng…”

“Ta ra hai ngàn lượng…”

Rất nhanh, trong đám đông có người bắt đầu kêu gào, đầu bài thoát y trước mặt mọi người, đây là chuyện lớn trăm năm khó gặp, nghề này mặc dù có khả năng xảy ra, nhưng cũng chỉ có mấy con gà rừng trong ngõ mới có thể vì tiền mà làm loại chuyện này. 

Phong Nguyệt trêu chọc, sa y lờ mở theo từng lượng bạc trượt xuống đất.

Áo khoác, vải bồi đế giày, ngay cả giày ngọc làm từ gấm Tứ Xuyên cũng ném từng chiếc đi trở thành thứ bảo bối khiến đám đông tranh đoạt.

Tiểu Nguyệt Nhi mắt sáng rực, mang tới một cái sọt lớn, thu gom từng món vàng bạc châu báu vào trong, sợ lọt mất món nào.

Lý Tĩnh Huấn bị người ta chặn lại, cộng thêm người có vết thương, chỉ có thể núp ở bên cạnh hành lang, nhìn Phong Nguyệt đột nhiên thay đổi thái độ chán ghét trước đó, lấy phương thức ph.óng đã.ng này để tiếp khách.

Mấy tên thương nhân từ nơi khác đến kia ném ngân lượng đầy trên đất, y phục trên người Phong Nguyệt đã cởi gần hết, chỉ còn lại một bộ y phục mỏng bên trong, xương quai xanh trắng như tuyết muốn che cũng không che nổi nữa.

Tiểu Sơn đã có dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, mấy tên thương nhân từ nơi khác đến đã cùng đường bí lối, chỉ cố gắng giữ thể diện mà thôi. Vở kịch náo loạn này đã khơi dậy hứng thú của những kẻ ham vui, ai nấy đều muốn nhìn xem dưới lớp áo mỏng manh của Phong Nguyệt là cảnh tượng đẹp đẽ đến nhường nào.

“Bản thiếu gia lại ra năm ngàn lượng, ngươi ***** y phục…”

Lời còn chưa dứt, không biết người nào hô lớn một câu: “Ơ! Thượng thư đại nhân, ngài tới sớm thật đó!”

Ý cười trên khóe môi Phong Nguyệt trở nên sâu hơn, chỉ thấy hắn vung lên vạt áo, bước chân nhẹ nhàng lướt qua người những kẻ ham vui kia, những người đó mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất đẹp mắt.

“Đại nhân tới trễ như vậy, có phải định mặc kệ nô gia hay không?”

Ngô thượng thư diễn ra vẻ mặt tươi cười nói: “Ngươi lần đầu phái người tới cửa tìm ta, làm sao? Có phải nhớ ta không?”

Nói đến nước này, ai cũng có thể hiểu rõ mình đã mất cả chì lẫn chài, kẻ nào to gan dám cướp người ngay trước mặt thượng thứ chứ?

Phong Nguyệt ở bên cạnh Ngô thượng thư thì thầm vài câu, gọi người dẫn gã vào trong phòng rồi lại lựa ra mấy thỏi bạc lớn nhất trong sọt của Tiểu Nguyệt Nhi đặt lên lòng bàn tay Lý Tĩnh Huấn.

“Xem như tiền ta mời đại phu đến, giữ bạc lại đừng để mình bị đói, đói chết rồi ai tới viết nhạc cho bản thiếu gia, thân thể hiện giờ của ngươi cũng không phải thuộc về ngươi đâu.”

Dứt lời hắn liếc xéo đám người A Tứ, hơi có chút ý đe dọa.

Về sau phân phó Tiểu Nguyệt Nhi giao phần lớn số bạc cho công quỹ, phần nhỏ thì để cho thuộc hạ. Mọi người bất ngờ nhận được tiền, ai nấy đều biết ơn sâu sắc ơn đức to lớn của Phong Nguyệt, vui mừng đến mức không khép được miệng.

Chuyện vui này khiến mọi người vui vẻ một khoảng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian đó, Lý Tĩnh Huấn phát hiện, việc mình phải làm thì ít đi, gánh nặng vốn đè lên đầu mình cũng được người khác gánh lấy, A Tứ cũng không còn đi tìm y gây khó dễ.

Chiết Chi nói cho y biết, Phong Nguyệt thường xuyên giúp đỡ quan nhân lớn tuổi sắc suy, còn mang tiền kiếm được quyên góp cho chùa miếu làm hương hỏa.

Một tháng sau, Phong Nguyệt công tử ngồi ở ban công xa xa, kết thúc một khúc nhạc, nhận được tiếng hoan hô khen thưởng của cả sảnh đường.

Có người biết chuyện đồn rằng, khúc nhạc kia được viết bởi một tên sai vặt vô danh vô họ, chỉ nghe thấy trầm bổng, ai oán, lời ít tình sâu.

Không phải yêu phong trần mà giống như bỏ lỡ tiền duyên. Hoa rơi hoa nở tự có thời, hết thảy nhờ Đông Quân [1] làm chủ.

[1] Đông Quân: vị thần cai quản mùa xuân

Đi cuối cùng cũng phải đi, ở cũng chẳng cách nào ở! Nếu được hoa núi cài đầy trên tóc, xin chớ hỏi thiếp về chốn nào.

Hết ngoại truyện.

Bình Luận (0)
Comment