Quan binh bắt đầu đuổi người, trên tay bọn họ có thêm một cây đuốc.
Ta kéo Thẩm Thác đang định tiến lên: 「Chàng thật sự muốn quản chuyện này sao?」
Thế lực của Vương thị, nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, nằm ở đây, lúc này để lộ hành tung chẳng khác nào tạo cơ hội cho Vương thị ra tay.
「Nhưng đó đều là mạng người vô tội, ta không thể trơ mắt nhìn họ c.h.ế.t được.」 Thẩm Thác gạt tay ta ra, 「Nàng đứng xa ra, lát nữa ta không bảo vệ nàng đâu.」
Ngọn đuốc sắp rơi xuống cỏ khô bị Thẩm Thác xông lên đá văng, cây đuốc rơi trúng người quan binh.
Cuộc ẩu đả kèm theo tiếng kêu đau đớn bắt đầu, Thẩm Thác võ nghệ rất cao cường, đám quan binh căn bản không phải đối thủ của hắn.
Nhưng đám quan binh có viện binh, rất nhanh đã bao vây Thẩm Thác.
Ngay lúc ta đang lo lắng cho Thẩm Thác, thì một đội nhân mã từ trong đám đông đi ra, người dẫn đầu mặc quan phục. Những người này khống chế đám quan binh lại.
「Giết người bừa bãi, còn không mau dừng tay!」 Vị quan dẫn đầu kia xoay người xuống ngựa, có lẽ là quan viên quen biết với Thẩm Thác.
Ông ta còn cẩn thận quan sát Thẩm Thác một lượt, thấy hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
「Điện...」
Thẩm Thác vội vàng ngăn lại: 「Ra ngoài, không cần khách sáo, dân chúng nhiễm bệnh bên trong cần nhanh chóng cứu chữa, nếu không đủ bạc thì dùng số này.」
Vừa nói, Thẩm Thác liền đưa một túi tiền nặng trĩu vào tay đối phương.
「Cái này...」
Chưa kịp để người nọ mở miệng, Thẩm Thác đã đi tới nắm tay ta rời đi.
「Nếu đã sớm tìm người đến cứu, tại sao còn phải tự mình ra tay?」
「Tìm người đến cứu, trước khi họ tới cũng phải câu giờ chứ?」 Thẩm Thác dẫn ta xuyên qua đám đông.
「Vừa rồi nàng đã ăn gì chưa?」 Thẩm Thác lại hỏi.
Sự quan tâm đột ngột khiến ta có chút lúng túng: 「Chưa...」
「Vậy thì tốt, để tránh bị lộ hành tung, chúng ta chỉ có thể rời khỏi đây ngay bây giờ. Phi ngựa nhanh, ta sợ nàng nôn lên người ta.」 Thẩm Thác cười xấu xa.
Ta trừng mắt nhìn hắn: 「Biết ngay là chàng không có ý tốt mà.」
12.
Cưỡi ngựa phi nước đại suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm được một trạm dịch.
Tiếc là chỉ còn lại một gian phòng, giường trong phòng vừa hẹp vừa nhỏ. Mấy ngày nay tuy ta ngủ chung giường với Thẩm Thác, nhưng ở giữa sẽ dùng chăn màn ngăn cách, bây giờ cái giường này nhỏ như vậy, hai người ngủ đã đủ chật vật rồi.
Thẩm Thác dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của ta: 「Tối nay nàng ngủ trên giường.」
Chưa kịp để ta mở miệng, hắn lại nói: 「Lúc hành quân chỗ nào cũng đã ngủ qua rồi, hôm nay nàng mệt mỏi vì đi đường, ngủ trên giường sẽ yên ổn hơn.」
Ta không khách sáo với Thẩm Thác, ta thật sự rất khó chịu, n.g.ự.c buồn bực, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nào ngờ nửa đêm lại bị tiếng gõ cửa đánh thức: 「Khách quan, đã ngủ chưa?」
Mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy Thẩm Thác đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu ta đừng lên tiếng, tay kia thì cầm lấy thanh kiếm bên cạnh.
Bên ngoài vẫn có người gõ cửa, ngọn nến trên bàn bị Thẩm Thác dập tắt, chưa kịp để ta phản ứng lại, Thẩm Thác đã ôm eo ta bay ra ngoài cửa sổ.
Ta lập tức tỉnh táo, ôm chặt cổ Thẩm Thác.
「Sao chàng không gọi ta dậy sớm hơn?」
Vừa chạm đất, tiếng bước chân đã ùa về phía này.
「Thấy nàng ngủ say, không nỡ.」 Trên mặt Thẩm Thác không hề có vẻ vội vàng, nhẹ nhàng đặt ta lên ngựa.
「Ta thấy chàng là muốn bỏ ta lại thì có.」
Hơi thở ấm áp của Thẩm Thác phả vào tai, người cũng áp sát lại: 「Nàng cũng không nặng, không tính là gánh nặng.」
「Nắm chắc vào.」 Vừa nói, con ngựa liền trực tiếp xông ra từ cửa sau trạm dịch.
Vó ngựa giẫm lên đám người bịt mặt đang bao vây, phá vòng vây thoát ra ngoài.
Nhưng đám người kia vẫn đuổi không bỏ, thậm chí bắt đầu dùng tên.
Thẩm Thác vừa phải đỡ tên b.ắ.n tới, vừa phải điều khiển ngựa, cho dù võ công cao cường đến đâu, thời gian lâu cũng khó chống đỡ.
「Thẩm Thác, bỏ ta xuống ngựa đi.」 Giọng nói bị gió thổi tan tác, đứt quãng.
「Chung Lạc, ta đã nói rồi, nàng không phải gánh nặng. Ta còn chưa đến mức phải bỏ rơi phụ nữ để bảo toàn tính mạng.」 Lời vừa dứt, mũi tên sắc bén xé gió, ghim vào vai Thẩm Thác.
Ta có thể cảm nhận được Thẩm Thác phía sau khẽ run lên: 「Thẩm Thác.」
「Biết bơi không?」
「Hả?」
「Ôm chặt ta.」 Nói xong, Thẩm Thác ôm ta nhảy xuống vực.
Nước tràn đến từ bốn phương tám hướng, ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, đồng thời cảm nhận được bàn tay đang siết chặt eo ta dần dần buông lỏng.
Tim ta thắt lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Thác, cố gắng bơi lên mặt nước.
Hồi nhỏ, ta từng bị một vị di nương khác đẩy xuống nước, suýt mất mạng. Từ đó về sau, mẫu thân bắt đầu rèn luyện cho ta khả năng bơi lội, cũng nhờ vậy mà ta mới có thể đưa Thẩm Thác lên bờ an toàn.
Y phục của Thẩm Thác đã nhuốm đỏ một mảng lớn. Ta rút một thanh đoản kiếm từ người hắn, nhổ mũi tên ra, nhanh chóng băng bó vết thương cho hắn.
Giờ phút này, cả ta và Thẩm Thác đều ướt sũng, nếu không kịp thời tìm người chữa trị cho Thẩm Thác, tính mạng hắn khó mà giữ được.
Nhưng nơi này dường như vắng vẻ hiu quạnh, ta nên đi về hướng nào đây?
Hơn nữa, những kẻ vừa rồi truy sát chúng ta nhất định sẽ xuống kiểm tra, nếu cứ đi loạn xạ, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.